Hối hận muộn màng - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-04-23 22:05:44
Lượt xem: 6,612
22.
Động tác sờ đầu này, ở giữa tôi và Phó Lăng, có một chút hàm ý đặc biệt.
Tóc anh ta rất mềm, cảm giác mềm mại, sờ rất thoải mái.
Lúc mệt mỏi, lúc thân mật, lúc thì thầm, tôi luôn thích sờ gáy anh ta, từng chút từng chút hướng lên trên, giống như vậy, có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người lại.
Nhưng đó là trước kia.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Hôm nay, tôi nhìn con ma say trước mặt bằng ánh mắt kỳ lạ: "Anh uống bao nhiêu rồi?"
Đầu óc cũng không tỉnh táo.
Tôi gọi điện thoại cho vệ sĩ trực ban, bảo bọn họ mang Phó Lăng đi.
Lúc đi, Phó Lăng rất không muốn.
Anh ta kéo ống tay áo của tôi hỏi: "Vì sao em không sờ đầu anh?"
Tôi hỏi vệ sĩ: "Có thể đánh ngất anh ta không?"
Vệ sĩ vẻ mặt khó xử.
Tôi hít sâu một hơi, giả bộ dịu dàng, cười nói với anh ta:
"Anh ngoan một chút, cùng bọn họ đi chỗ khác, lát nữa tôi đi tìm anh, được không?"
"Nhưng anh muốn ở bên em."
Anh ta uất ức năn nỉ.
"Anh còn như vậy, tôi sẽ không để ý tới anh."
Tôi nghiêm mặt, quả nhiên thấy anh ta hoảng hốt buông tay áo của tôi ra: "Anh không, không như vậy, anh nghe lời, em đừng không để ý tới anh..."
Anh ta đi theo vệ sĩ.
Tôi đứng tại chỗ, lại có chút hoảng hốt.
Hành động của anh ta, thật sự giống như đứa con trai nhỏ phạm sai lầm.
Dáng vẻ cũng giống... Tôi gần như không phân biệt được.
Vội vàng lắc lắc đầu, trở về phòng tắm rửa đi ngủ.
23.
Ngày hôm sau, lúc tôi tan làm, Phó Lăng đang ngồi trong phòng khách, chơi với con.
Tôi lười quản, rẽ lên lầu, chợt nghe thấy giọng nói của Phó Lăng: "Có thể tâm sự chút không?"
"Nói, chuyện gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoi-han-muon-mang/chuong-9.html.]
"Chỉ là gần đây... Chúng ta cũng đã lâu không ngồi xuống nói chuyện, không phải sao?"
"Vậy không cần thiết."
Tôi lơ đễnh nói: "Hôm nay sinh nhật cậu ta, tôi muốn đi chơi với cậu ta, lát nữa nói sau."
Anh ta không nói gì.
Tôi đến công viên giải trí.
Thiếu niên đã mua bỏng ngô xong, từ xa vẫy tay với tôi.
Tôi nhìn dáng vẻ tràn đầy nhiệt tình của cậu ta, hoảng hốt một chút, mới ổn định tâm tình đi qua.
Chơi một hồi, cậu ta đưa cho tôi một chai nước đá, cẩn thận hỏi: "Chị An, chị không thích nơi này sao?
"Em thấy chị không có chút hứng thú... Bằng không chúng ta đổi chỗ khác?"
"Không cần."
Tôi lắc đầu: "Chính là tâm tình có chút không tốt."
"Lần trước tới công viên trò chơi, vừa mới sinh đứa con thứ hai, chồng cũ của tôi đi cùng tôi."
Lúc đó, sau khi sinh tôi bị chứng lo âu, trầm cảm, cộng thêm thất bại trong công việc, trạng thái tinh thần rất tệ.
Phó Lăng cũng rất đau lòng.
Anh ta đưa tôi đến công viên giải trí, chỉ có hai chúng tôi, ôm tôi dưới bánh xe đu quay, nói:
"An An, không cần lo lắng những chuyện đó, sau lưng em vĩnh viễn có anh, anh là chỗ dựa kiên cường nhất của em."
"Anh sẽ luôn yêu em, mãi em yêu."
...
"Chồng cũ của tôi, cậu biết không?"
Tôi dựa vào lan can bên ngoài vòng xoay ngựa gỗ, uống một ngụm nước khoáng.
“Chính là vị Phó tổng được mọi người vây quanh trong buổi đấu giá lần trước, người đã tặng chị hai món đồ cổ đó.”
Cậu ta như có điều suy nghĩ gật đầu: "Là anh ta không xứng đáng với chị, mới ly hôn không phải sao?"
"Cũng không có..."
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, khẽ cười:
"Chỉ đơn giản là anh ta thích những người trẻ tuổi như các cậu hơn thôi, ai cũng thích những điều mới mẻ, đó là bản chất của con người.”
"Bao gồm cả em sao?"
Cậu ta nhìn tôi, cẩn thận hỏi, đáy mắt mang theo tia chờ mong bí ẩn.