Hồng Trần Một Thoáng Thanh Hoan - Phần 13
Cập nhật lúc: 2024-10-22 23:01:24
Lượt xem: 500
Lại một cảm giác mất trọng lượng.
"Bổn tiểu thư sẽ đi săn với ngươi."
Vó ngựa b.ắ.n tung tuyết vào mặt, đau đến nỗi ta vùng vẫy ngả ra sau, bị người bên cạnh không kiên nhẫn kéo lại, đặt lên lưng ngựa.
Cây khô và tuyết, trải dài vô tận. Đã cách lều rất xa rồi.
"Lý tiểu thư, để ta quay về đi." Ta vô vọng túm chặt y phục nàng ta, giọng không biết là do sợ hay lạnh, khàn đặc.
Trước đây ta chưa từng tiếp xúc với cưỡi ngựa, thậm chí còn hơi sợ độ cao. Tốc độ của Lý Khuynh rất nhanh, thấy ta nhút nhát như vậy, ngược lại còn trêu chọc vung thêm dây cương, phi nhanh trong rừng.
"Nhát như chuột." Nàng ta cười khẩy.
Quá nhanh rồi.
"Ta..."
Tim đập không kiểm soát được, m.á.u cũng như đang chảy ngược. Thân thể ta cứng đờ, dưới kích thích như vậy, ý thức dần dần mơ hồ, ngã về phía sau. Ta đưa tay, muốn nắm lấy thứ gì đó, đầu ngón tay chỉ chạm được luồng không khí lạnh.
Bịch.
Rơi xuống đống tuyết dày.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng xa.
20
Ta và Lý Khuynh chỉ gặp mặt hai lần.
Một lần là lúc nhỏ, ở Lý phủ, Lý Khuynh cười hỏi ta tên gì, ta đáp: "Ninh Thanh Hà."
"Thanh Hà? Ta còn tưởng là Thải Vân cơ."
Ta lắc đầu: “Là chữ Thanh của nước trong, chữ Hà của vô hà."
Trên đầu Lý Khuynh vẫn còn búi hai cái bánh bao nhỏ, nàng ta suy xoa cằm nghĩ xoa, sau đó đột nhiên hiểu ra mà mở miệng: "Ồ, là chữ Hà của ngọc có tì vết à."
Lý Khuynh cười khen một câu: "Đặt tên không tệ."
...
Ta bị lạnh đến tỉnh lại.
Tứ chi đều trở nên cứng đờ, ta chống người dậy, kiệt sức tựa vào một gốc cây, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm về phía trước.
Xung quanh rất yên tĩnh.
Tuyết rơi lớn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hong-tran-mot-thoang-thanh-hoan/phan-13.html.]
Ta có thể nghe thấy tiếng đập yếu ớt của trái tim, và tiếng rơi xào xạc của những bông tuyết.
Lúc này, cơn đau trên cơ thể ngược lại nhẹ đi rất nhiều, tuyết đang từng chút một làm tê liệt thần kinh của ta, kéo ta vào sự tĩnh lặng của cái c.h.ế.t cận kề.
Lạnh quá.
Ta nghĩ thầm, lúc này chắc Thúy Nhi lo cho ta sắp c.h.ế.t rồi.
Nhưng ta không thể đứng dậy nổi, từ đầu gối trở xuống hoàn toàn không còn cảm giác, ngay cả các khớp ngón tay cũng rất khó cử động, ta không thể ra khỏi khu rừng này.
Mí mắt dần trở nên nặng trĩu.
Ta cố gắng mở mắt ra, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại cơn buồn ngủ ập đến.
...
Lý Mộc và Triệu Dục vừa mang con mồi trở về lều.
Lý Mộc còn đang nghĩ, làm sao để tặng thịt nai cho Ninh Thanh Hà mà không tỏ ra quá cố ý.
Hắn xách con nai, nhìn con thỏ nhỏ gầy trong tay Triệu Dục, khóe môi cong lên một nụ cười hài lòng.
Không bằng hắn.
Rất tốt.
Nhưng vừa xuống ngựa, tiểu nha hoàn kia của Ninh Thanh Hà đã khóc lóc chạy ra, bảo bọn họ đi cứu phu nhân.
Ninh Thanh Hà chưa quay về.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Trong đầu Lý Mộc chỉ còn lại mấy chữ đó. Hắn buông chiến lợi phẩm mà mình đã kéo cả quãng đường, không quan tâm những người xung quanh nghĩ gì, nhảy lên ngựa, phóng vào rừng.
Lý Mộc đã đi gần đến tận cùng khu rừng mà vẫn không thấy người. Ngựa đã không thể chạy nữa, hắn đành phải đi bộ, qua lại nhiều lần, vừa đi vừa gọi tên Ninh Thanh Hà.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Lý Mộc không kìm được sự lo lắng trong lòng. Sự lo lắng này đạt đến đỉnh điểm khi hắn nhìn thấy góc áo màu xanh nhạt trong tuyết.
Trước đây Lý Mộc chưa từng cảm thấy Ninh Thanh Hà quan trọng đến thế nào trong lòng mình, vì vậy hắn có thể đi đánh trận ở biên ải, đi một lần là ba bốn năm.
Hiện tại hắn chỉ cảm thấy Ninh Thanh Hà đã phụ lòng hắn. Hắn hoàn toàn không thích nàng. Nhưng khi Lý Mộc run rẩy ôm nàng vào lòng, hắn mới phát hiện, Ninh Thanh Hà rất quan trọng, quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Hắn thích nàng vô cùng.
21
"Tỉnh lại đi."
Cơ thể rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Giọng nói của nam nhân pha lẫn sự sợ hãi và bất an, hắn cẩn thận ôm lấy ta, đặt đầu vào hõm cổ, tay không ngừng xoa tay ta.