Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hồng Trần Một Thoáng Thanh Hoan - Phần 14

Cập nhật lúc: 2024-10-22 23:02:33
Lượt xem: 685

Mũi vấn vương mùi mực thơm dễ chịu. Ta như đang ở trong một không gian hỗn độn, linh hồn nhẹ bẫng.

Đống lửa cháy lép bép.

Ta hé mắt, ngơ ngác nhìn bầu trời đã hoàn toàn tối đen.

Thấy ta tỉnh lại, người bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.

"Còn lạnh không?" Lý Mộc ngừng lại, sau đó tiếp tục hỏi: “Khát không, muốn ăn gì không, có chỗ nào đau không..."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Ngươi..."

"Lý Khuynh sẽ đích thân xin lỗi nàng, ngay hôm nay sẽ trở về biên cương, không làm phiền nàng nữa."

Ta sững sờ, ánh mắt rơi xuống người hắn.

Không còn vẻ lạnh nhạt xa cách như ban ngày, lúc này Lý Mộc giống như một con cừu non hiền lành, đôi mắt ẩm ướt.

Khóc, khóc sao?

Lý trí dần dần trở lại, ta nuốt câu "ngươi là ai" vừa rồi vào trong, hơi mở to mắt: “Lý Mộc?"

"Ừm." Lý Mộc cúi đầu, kéo lại áo choàng lông cáo cho ta: “Nha hoàn nhà nàng nói nàng bị Lý Khuynh mang đi, khi về chỉ có một mình Lý Khuynh, ta lập tức ra ngoài. Là lỗi của ta, ta không nên đưa muội ấy đến."

Lý Mộc nói xong, lại thêm một thanh củi khô vào đống lửa, đáy mắt bình tĩnh.

"Nàng có biết khi ta thấy nàng nằm ở đó, ta đã nghĩ gì không?"

Ta mím môi, đầu óc có chút không theo kịp.

"Ta nghĩ, chỉ cần nàng không chết, còn sống thật tốt, thế nào cũng được."

Lý Mộc kéo khóe môi, sắc mặt ảm đạm: “Ta còn giận dỗi với nàng làm gì chứ.

Ta đã sớm thua nàng rồi."

Thấy ta đã tỉnh lại, Lý Mộc cẩn thận hỏi xem có chỗ nào đau không.

Ta nhìn bản thân bị quấn như cái bánh chưng, do dự lắc đầu, sau đó chống người dậy, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay hắn.

Sắc mặt Lý Mộc không đổi, siết c.h.ặ.t t.a.y lại. Ta lại cựa quậy, vẫn không thể động đậy. Vì vậy ta giả vờ ho khan vài tiếng, hắn mới vội vàng buông ra, luống cuống vỗ lưng cho ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hong-tran-mot-thoang-thanh-hoan/phan-14.html.]

"Sao thế?"

Thật là, uống nhầm thuốc rồi.

Ta nhíu mày.

Lý Mộc không bình thường, rất không bình thường.

22

"Chúng ta nên quay về rồi, hai người chúng ta ở đây không phù hợp." Ta nhắc nhở.

"Ban đêm khó tìm đường, trời lạnh, nghỉ ngơi một lát đã."

Ta im lặng không nói, sau đó lại khẽ mở miệng: "Lý Tướng quân, lời ngươi vừa nói có ý gì?"

Hắn dừng lại một chút, ánh mắt rơi xuống mặt ta, đột nhiên nở nụ cười: “Ta tưởng nàng định giả vờ không nghe thấy."

Ta dời mắt đi.

"Nữ tử thông dâm, sẽ bị đánh roi, diễu phố. Tuy tội không đáng chết, nhưng cũng không khác gì chết. Ta và phu quân ân ái, vẫn xin ngươi sau này đừng nói những lời như vậy nữa."

Ta vừa dứt lời, Lý Mộc đã phì cười một tiếng: "Ân ái?"

Hắn cụp mắt, từ từ nhai nuốt hai chữ này, sau đó ngẩng đầu, đồng tử phản chiếu khuôn mặt ta. Khóe môi cong lên, như đang chế giễu.

"Nàng có biết hắn ta đã làm những gì không, nàng ngay cả con người hắn ta cũng không nhìn rõ, còn dám nói ân ái."

"Ngươi có ý gì?" Ta nhíu mày, trong lòng bất an.

Hắn từng chữ từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng cảm thấy, những thủ đoạn bẩn thỉu của Ninh phù, hắn ta không biết sao? Hắn là đích tử của Triệu Tướng quân, cũng không phải kẻ ngốc, để mặc các ngươi lừa gạt. Ngay từ đầu Triệu Dục đã biết, nhưng vẫn để mặc nàng bị hạ độc, ném vào phòng hắn ta. Nàng cảm thấy, hắn ta là người tốt sao? Chỉ là thấy nàng ngu ngốc, dễ lừa, lợi dụng tâm lý áy náy đáng buồn của nàng để làm việc cho hắn ta."

Ta ngơ ngác nhìn hắn, móng tay cắm vào thịt.

"... Có ý gì?"

Lý Mộc như cảm thấy vẫn chưa đủ, đuôi mắt hơi nhướn lên, giọng điệu mang theo sự ghen tuông mà chính hắn cũng không nhận ra.

"Nàng quả thật làm rất tốt, trên dưới Triệu phủ đâu vào đấy, dù hiện tại nhà họ Triệu lụn bại cũng có của hồi môn nàng duy trì chi tiêu. Nàng ngoan ngoãn biết bao, ngay cả khi hắn mang về một nông phụ hương dã để thay thế vị trí chính thất của nàng, nàng cũng —"

Giọng Lý Mộc đột ngột dừng lại.

Ta run rẩy thu tay về, lòng bàn tay tê dại.

Loading...