Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hồng Trần Một Thoáng Thanh Hoan - Phần 19

Cập nhật lúc: 2024-10-22 23:21:13
Lượt xem: 662

Ta bèn nhắc lại một lần nữa.

"Đố kỵ, không sinh được con, thân mang trọng bệnh. Mấy điều này, ngươi muốn viết cái nào cũng được."

Ánh mắt Triệu Dục phức tạp.

"Ngươi bàn bạc với Lý Mộc rồi sao? Sao không hòa ly, điều này không tốt cho danh tiếng của ngươi."

Ta bị chọc cười.

"Triệu Dục, ngươi nhìn ta xem, ngươi nghĩ ta còn sống được bao lâu nữa."

Triệu Dục nhíu mày, không nói gì.

Ta bèn tiếp tục lên tiếng, giọng hơi lơ đãng: "Ta cần danh tiếng để làm gì, đại khái có thể sống đến..."

Ta giơ tay lên.

Nhìn những đường gân xanh nổi lên dữ tợn và những khớp xương nhô ra như da bọc xương trên bàn tay, ta sững người một lúc, rồi đột nhiên hỏi không đầu không cuối:

"Hiện giờ, có phải ta rất xấu xí không?"

Ta lẩm bẩm.

Từ khi phát hiện cơ thể ngày một gầy đi không thể kiểm soát được, ta đã rất lâu không soi gương.

Ta không dám.

Ngay cả khi nằm trên giường ban đêm, xương cốt của chính mình cũng cọ vào nhau đau đớn. Đêm đêm khó ngủ.

Triệu Dục nghe xong khựng lại, sau đó nhìn thẳng vào mắt ta, nghiêm túc nói: "Không hề xấu chút nào."

Hắn ta cong môi, lộ ra răng nanh: "Ban đầu ta cưới nàng, chính là vì tham lam sắc đẹp của ngươi. Không ngờ phải không Ninh Thanh Hà, ta không phải là người tốt."

Ta cười tán đồng: "Ngươi quả thật không phải người tốt."

"Nhưng việc đó có sao đâu."

Ta nhìn hình ảnh nữ nhân trong đồng tử của hắn ta, gương mặt gầy gò tái nhợt, hốc mắt hơi trũng, chẳng còn chút nào gọi là xinh đẹp, khẽ cười.

"Ít ra ngươi vẫn biết lừa ta."

...

Ta dọn ra ngoài.

Một tòa tiểu viện vắng vẻ, không về Ninh phủ. Ta đoán Ninh lão phu nhân chắc sẽ không hoan nghênh ta, lại không tránh khỏi sẽ phải chịu một tràng quở trách, nên tùy tiện mua một tòa tiểu viện ở ngoại thành.

Thuý Nhi cũng đi theo.

Dù ta dặn dò nhiều lần để nàng ấy rời khỏi kinh thành, đến một nơi yên ổn, cho nàng ấy bạc và khế ước bán thân, nàng ấy vẫn lén lút đi theo.

Nàng ấy đuổi hết đám người hầu ta mới thuê tạm đi, cầm muôi, xắn tay áo lên, nghiêm nghị nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hong-tran-mot-thoang-thanh-hoan/phan-19.html.]

"Phu nhân, người không thể thiếu nô tỳ được."

Ta thấy đuổi không đi, hết cách, đành để mặc nàng ấy muốn làm gì làm.

Văn Văn có đến một lần, nhưng không đi cửa chính. Khi ta phát hiện ra nàng ấy, nàng ấy đang ngồi trên tường, do dự nhìn xuống dưới.

Ta vốn đang ngủ trưa.

Thấy có người đến, giật mình suýt ngã khỏi ghế tựa.

"Đừng động đậy."

Ta lo lắng, hét lên một tiếng. Văn Văn cũng giật mình, run rẩy: "bộp" một cái ngã xuống.

Ta mới nhìn thấy, trong lòng nàng ấy còn ôm một đứa bé.

Bức tường không cao, ta chống người dậy, hoảng hốt định đi qua xem hai người có làm sao không.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Ta không sao!"

Văn Văn bò dậy, thả Tiểu Thiên đang trong trạng thái hoảng sợ ra, cười với khuôn mặt lấm lem bụi đất.

Ta ngẩn ra, há miệng, lại không biết nên nói gì.

"Ta, à, Tiểu Thiên, Tiểu Thiên muốn gặp người."

Văn Văn có phần ngượng ngùng giải thích.

Thấy ta vẫn nhìn chằm chằm, Văn Văn mới "ồ" lên một tiếng: "Bên ngoài tiểu viện của người có một đống người gác, không cho ta vào, không còn cách nào, ta chỉ đành thử trèo tường."

Ta chớp mắt.

Đúng là có một đống người gác.

Ta thấy ngày tháng cũng sắp hết, lười gặp ai, nên thuê mấy gia đinh cường tráng cho đứng canh cửa, muốn được yên tĩnh chút.

Xem ra tường phải xây cao thêm một chút rồi.

Ta nghĩ.

"Phu nhân." Tiểu Thiên gọi một tiếng trong trẻo, rồi giơ một tờ giấy tuyên lên, như khoe công:

"Con đã có thể viết được như thế này rồi!"

Chữ trên giấy tuyên rất xinh xắn, ta lấy lại tinh thần, khen ngợi: "Giỏi lắm."

Tiểu Thiên ngượng ngùng cười, rồi lại có vẻ ỉu xìu.

"Con vẫn luôn tiến bộ, nhưng con không tìm thấy phu nhân, mẫu thân nói, phu nhân đã ra ngoài ở."

Nó mở to đôi mắt tròn xoe, sau đó buông tờ giấy xuống, ngẩn người nhìn ta.

Tiểu Thiên đưa tay ra, ta theo bản năng nghiêng người lại gần, hơi cúi xuống, nó đặt bàn tay nhỏ mập mạp lên mặt ta, giọng mềm mại: "Phu nhân gầy quá. Có phải ở ngoài này có người ức h.i.ế.p người không?"

Loading...