Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hồng Trần Một Thoáng Thanh Hoan - Phần 25

Cập nhật lúc: 2024-10-22 23:26:11
Lượt xem: 430

Không biết đã qua bao lâu.

Đây là lần đầu tiên Triệu Dục thấy Lý Mộc khóc thảm thiết như vậy.

Giọng khàn đặc không thành tiếng, run rẩy, lặp đi lặp lại gọi tên Ninh Thanh Hà.

Hắn ta cứ tưởng người này thật sự sinh ra với trái tim sắt đá.

Ninh Thanh Hà im lặng nhắm mắt, làn da lộ ra những vết thương ẩn hiện. Phiến đá dưới thân hai người đẫm máu.

Triệu Dục bước đến trước mặt hai người, hắn ta mở miệng, cổ họng khô khốc khó nói.

Cuối cùng không nói được gì.

Lý Mộc như vừa mới tỉnh lại, hắn ngẩng đầu lên, lộ ra những vệt nước mắt loang lổ trên mặt, và đôi mắt đỏ ngầu.

"Thanh Hà chỉ đang ngủ."

Lý Mộc lặp lại.

"Nàng chỉ đang ngủ thôi."

Ngoại truyện về Lý Mộc

1

Lần đầu tiên Lý Mộc quen biết Ninh Thanh Hà là vào dịp sinh thần của Nhị thiếu gia Lý phủ.

Lý phu nhân phát hiện đồ của Nhị thiếu gia bị mất lại tìm thấy trong phòng hắn.

Lý Mộc không định giải thích, thậm chí đã giơ tay ra, chuẩn bị chịu đòn. Ninh Thanh Hà đột nhiên bước ra.

Nàng búi tóc hai bên đầu như hai cái bánh bao nhỏ, khuôn mặt tròn trĩnh, mặc áo ngắn màu hồng nhạt. Trông như một con búp bê năm mới.

"Không phải ca ca này làm, vừa nãy ta vẫn luôn ở cùng huynh ấy."

Ninh Thanh Hà nói rất khẽ, nhưng rõ ràng, ánh mắt của các vị khách có mặt đều đổ dồn về phía Lý phu nhân.

Sắc mặt Lý phu nhân khó coi.

"Chẳng lẽ đồ vật này còn có thể tự mọc chân đi vào phòng nó sao?"

Ninh Thanh Hà lắc đầu: "Đương nhiên là không." Đôi mắt nàng nhìn về phía Nhị thiếu gia đang đứng ở góc phòng, nghiêm túc nói: "Chính là ca ca này cầm đến, ta nhìn thấy."

Nhị thiếu gia Lý phủ sững người, lập tức đỏ mặt, kêu lên: "Ngươi nói bậy, chính là hắn muốn trộm đồ của ta!"

Ninh Thanh Hà không nói gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hong-tran-mot-thoang-thanh-hoan/phan-25.html.]

Nhưng mọi người đều là người hiểu chuyện, đương nhiên biết được ngọn ngành. Dù sao cũng đều là trẻ con, mọi người cười xòa cho qua, không tranh cãi nữa, Lý phu nhân cũng bỏ qua, chỉ còn Nhị thiếu gia bị bà ta túm ra ngoài mắng cho một trận.

Lý Mộc nhìn về phía nàng, một lúc sau cười nhạo nói:

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Làm người tốt vô ích."

Ninh Thanh Hà vẫn giữ vẻ mặt bình thường, điềm tĩnh đáp: "Hắn ta từng bắt nạt đệ đệ ta, ta không phải đang giúp ngươi."

Rõ ràng chỉ nhỏ xíu, gương mặt còn đầy nét mũm mĩm trẻ thơ, nhưng không hiểu sao Lý Mộc lại cảm thấy người này già dặn quá mức.

Thật kỳ lạ.

Hắn thu hồi ánh mắt.

Lần thứ hai gặp lại nàng là trong lớp học của phu tử.

Gương mặt đã bớt thịt, đôi mắt vẫn điềm tĩnh dịu dàng như cũ, vẻ mặt không gợn sóng.

Ninh Thanh Hà học rất giỏi.

Hầu như lần nào phu tử cũng khen ngợi riêng nàng, ca tụng đủ điều, khiến Lý Mộc nghe mà phát bực.

Trước đây nam nữ đọc sách phải tách riêng, giờ không biết vì sao lại cho nam nữ học chung với nhau.

Lúc đầu Lý Mộc không cảm thấy có gì, nhưng nghe mãi người ta ca ngợi Ninh đại tiểu thư tốt đẹp xuất sắc thế nào, hắn bỗng vô cớ cảm thấy bực bội, cuối cùng không nhịn được, nhân lúc nghỉ giải lao định đi gây sự với nàng.

Khi hắn đến gần, Ninh Thanh Hà đang viết chữ, ánh sáng mỏng manh phủ lên đuôi mày, bên má, xuyên qua đôi mắt, hiền lành và vô hại.

Bước chân của hắn khựng lại, cuối cùng lại quay về chỗ ngồi của mình.

Lý Mộc cúi đầu, dùng hai tay che mặt.

Bạn cùng bàn kinh ngạc kêu lên một tiếng, nói: "Lý huynh, huynh không khỏe chỗ nào sao? Tai đỏ quá."

"Im đi."

2

Lý Mộc cảm thấy mình rất không bình thường.

Phu tử đổi chỗ ngồi, Ninh Thanh Hà ở phía trước bên phải hắn, bên cạnh nàng là tên Triệu gì đó.

Nói chuyện thì nói, cần gì phải ghé sát vào nhau thế.

Lý Mộc nhíu mày, rồi chợt tỉnh ngộ.

Liên quan gì đến hắn.

Hắn cụp mắt xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm vào chữ trên thanh trúc. Nhưng nhìn mãi vẫn không nhận ra chữ nào, bên tai chỉ còn tiếng cười nói của hai người phía trước.

Loading...