Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hồng Trần Một Thoáng Thanh Hoan - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-10-22 22:57:25
Lượt xem: 683

Triệu Dục đứng dậy chắp tay: "Vi thần chỉ hoàn thành đúng bổn phận của mình, không dám nhận thưởng."

Hoàng đế hài lòng nhìn hắn ta, cuối cùng vẫn thưởng ruộng tốt gấm vóc, vàng bạc châu báu.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Nghe nói, Triệu Tướng quân bị mất trí nhớ?" Hoàng đế nhìn về phía ta, hiển nhiên, câu này là hỏi ta.

Ta vội đáp: "Vâng, không còn nhớ chuyện cũ nữa."

"Không có trở ngại gì khác chứ?"

"Không có, tạ hoàng thượng quan tâm." Triệu Dục tiếp lời.

Lại là một hồi vặn hỏi và khách sáo.

Đến khi tạ ơn xuất cung rồi, Triệu Dục mới thở dài một hơi: "Thật là đáng sợ, cảm giác như một giây tiếp theo đầu ta sẽ không còn nữa."

Ta có hơi thất thần, mãi đến khi lên xe ngựa, trong đầu vẫn nhớ lại câu cuối cùng mà hoàng thượng nói: "Mấy ngày nữa Lý Tướng quân cũng sẽ trở về, đến lúc đó hai huynh đệ các ngươi nhớ phải gặp nhau, biết đâu có thể nhớ ra điều gì."

Có lẽ là nhận ra tâm trạng của ta có chút kỳ lạ, Triệu Dục nghiêng đầu, mắt khép hờ: "Lý Mộc là ai?"

"Hồi nhỏ, hai chúng ta là bạn chơi với nhau. Những ngày ngươi mất tích, hắn đã bộc lộ tài năng trong quân doanh, ba năm qua lập được không ít chiến công, giờ đây cũng đã là Đại Tướng quân."

Ta hoàn hồn, bình thản kể lại, cuối cùng còn thêm một câu: "Hai người các ngươi vốn không hợp nhau, không cần lo lắng phải đối mặt với hắn như thế nào."

"Vậy còn ngươi, quan hệ với hắn thế nào?" Triệu Dục hỏi, đáy mắt đen láy, không nhìn ra cảm xúc gì.

Không ngờ hắn ta lại đột ngột hỏi như vậy, ta ngẩn người một lúc mới lên tiếng.

"Chỉ là quen biết sơ thôi."

7

Lý Mộc đại thắng trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hong-tran-mot-thoang-thanh-hoan/phan-4.html.]

Hắn phá được mấy thành trì của quân địch, cuối cùng buộc đối phương phải rút lui liên tục, cầu hòa với Đại Tự.

Yến tiệc ăn mừng tất nhiên phải tổ chức, không những phải tổ chức mà Hoàng đế còn đặc biệt hạ lệnh cho các thần tử dẫn theo thân quyến con cái cùng tham dự. Bề ngoài là để thêm phần náo nhiệt, long trọng, nhưng thực tế cũng muốn tìm một mối hôn sự cho Lý Mộc.

Lý Tướng quân cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi, suốt ngày chỉ lăn lộn trong quân doanh, nay biên cương đã yên bình, Hoàng đế tự nhiên không nhịn được muốn lo chuyện hôn sự cho hắn.

Quả nhiên, yến tiệc vừa mới bắt đầu không lâu, Hoàng thượng đã cười nhìn xuống phía Lý Mộc.

"Lý ái khanh, ngươi nay cũng đã có tuổi rồi, có vừa ý cô nương nào không, trẫm sẽ chỉ định cho."

Ta đang nghiêng đầu câu được câu không nghe Triệu Dục kể lại đủ loại chiến tích, chợt nghe thấy câu này mới chậm rãi đưa mắt nhìn về phía người đang đứng dậy hành lễ kia.

Trước đó ta hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Ngay cả lúc nghênh đón Tướng quân hồi kinh, mọi người chen chúc hai bên đường để trông ngóng, ta cũng chỉ trốn trong phòng thêu thùa.

Yến tiệc hôm nay ta vốn không muốn đến, đáng tiếc là ta không có lý do gì để từ chối Triệu Dục, không đến thì lại có vẻ chột dạ.

Vừa nghe Hoàng thượng nói xong, yến tiệc vốn náo nhiệt lập tức im bặt, hầu như tất cả các tiểu thư trong độ tuổi cập kê của các quan gia đều không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lý Mộc.

Một vị võ tướng tuấn tú lại có công trạng hiển hách như vậy, tương lai vô cùng xán lạn, nhà nào mà chẳng muốn tranh thủ cuỗm người về làm rể.

Lý Mộc dường như hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt dòm ngó của mọi người xung quanh, chắp tay tạ ơn: "Vi thần quả thật đã có người trong lòng."

Lòng ta giật thót, bàn tay đang bóc nho chợt khựng lại, sau đó lại tiếp tục đặt phần thịt quả tròn trịa căng mọng vào cái đĩa ở trước mặt.

Trong đĩa đã chất không ít, mà ta một miếng cũng chưa ăn.

"Ta ăn nhé?"

Có lẽ Triệu Dục cảm thấy không có gì thú vị, thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu thấy nhiều nho đã bóc sẵn như vậy thì lên tiếng hỏi.

Ta ngẩn người, gật gật đầu.

Mấy năm qua mỗi khi phiền lòng, tay ta đều phải làm gì đó để phân tán tâm trí, tránh bị cảm xúc chi phối quá mức.

Loading...