Hồng Trần Một Thoáng Thanh Hoan - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-10-22 22:58:24
Lượt xem: 698
Chiêu này quả thật có tác dụng, ta thậm chí không để ý sau đó Lý Mộc nói gì, chỉ là những quả nho đã bóc vỏ, toàn bộ đều vào bụng Triệu Dục.
8
"Xem ra, tình cảm của Triệu Tướng quân và phu nhân rất tốt."
Giọng Hoàng thượng vang lên từ trên cao, ta khựng lại, sau đó theo phản xạ nở nụ cười: "Hoàng thượng đừng trêu chúng thần."
"Thần phụ chỉ là vừa hay rảnh tay mà thôi."
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía này, đồng loạt cười rộ lên.
Ta nói xong thì dừng tay bóc nho, liếc nhìn Triệu Dục, ra hiệu cho hắn ta đừng ăn nữa.
Ban đầu nghĩ với ngần ấy người, vị trí của chúng ta lại lệch về một bên, chắc sẽ không ai để ý nên mới buông thả một chút.
Nào ngờ Hoàng thượng thật sự là nhìn đâu trúng đó.
Triệu Dục có chút vô tội chớp chớp mắt, hắn ta đâu biết, ăn quả nho mà cũng bị quản.
Cảnh này rơi vào trong mắt người ngoài lại thành liếc mắt đưa tình.
Hoàng đế cười trêu ghẹo, không nói thêm gì nữa, nghiêng đầu nói: "Lý ái khanh, huynh đệ của ngươi giờ đã thành thân nhiều năm, phu thê tình thâm, xem ra ngươi cũng phải tìm thời cơ tốt để thành thân rồi."
Lý Mộc nghe xong, cuối cùng cũng nhìn về phía này. Vẻ mặt hắn rất lạnh nhạt, như thể không hứng thú với bất cứ điều gì, chỉ liếc nhìn một cái rồi lại thu hồi tầm mắt.
"Hoàng thượng nói rất phải."
Nói xong lại cúi đầu yên lặng uống rượu trong chén.
Lý Mộc tuy là võ tướng, nhưng trên người luôn mang theo khí chất thư sinh, cử chỉ hành động đều ưu nhã, hoàn toàn không thô lỗ tùy tiện giống như Triệu Dục.
Vì vậy người ngưỡng mộ hắn trong kinh thành cũng không phải ít.
Hắn ngồi như vậy, trông giống như tiên nhân trong bức họa. Xung quanh lại vang lên tiếng trò chuyện ríu rít, phần lớn đều về Lý Mộc, ta nghe đến đau đầu, tùy tiện tìm một lý do rời khỏi đại điện.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Triệu Dục hẳn cũng nhận ra ta không được khỏe, không cản trở gì, chỉ dặn một câu cẩn thận rồi quay sang tấn công đống điểm tâm trái cây trên bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hong-tran-mot-thoang-thanh-hoan/phan-5.html.]
9
Ta cứ bước đi mãi, đến khi chắc chắn không còn nghe thấy tiếng ca múa ồn ào mới dừng lại nghỉ ngơi trong đình bên hồ. Xung quanh là rừng trúc, lá cây xào xạc, sao đêm sáng tỏ, trăng sáng vằng vặc, chiếu xuống mặt nước lấp lánh gợn sóng.
Ta nhìn đến ngẩn người, trong đầu lại ẩn ẩn hiện lên đôi mắt lạnh nhạt của người nọ.
Rốt cuộc vẫn không thể đối mặt một cách bình thường với hắn.
Chẳng nghỉ được bao lâu, vai đã bị người vỗ nhẹ, ta hoảng sợ ôm lấy ngực, có chút tức giận nhìn người đến: "Triệu Dục, đừng có xuất quỷ nhập thần như thế."
"Không gọi 'ngài', cũng không gọi 'Tướng quân' nữa, thật sự bị ta dọa sợ rồi sao?" Triệu Dục cười hì hì nhảy qua lan can, ngồi xuống bên cạnh ta.
"Ta cũng chỉ lo lắng cho ngươi thôi mà." Triệu Dục ngồi nghiêng trên ghế, hai tay đan ra sau đầu: "Cả ngày hôm nay tâm trạng của ngươi đều không được bình thường, sao vậy?"
"Rõ ràng đến vậy sao?"
"Ngươi chỉ thiếu mỗi cái là chưa thêu hai chữ 'không vui' lên mặt thôi."
"Bớt nói nhảm đi."
Ta buồn cười mở miệng, bị trêu đùa như vậy, trong lòng cũng bớt đi mấy phần u uất.
"Nói thật đi, có phải ngươi thích tên họ Lý kia không?"
Đột nhiên bị hỏi như vậy, ta lập tức bị sặc, ho mấy tiếng mới hoàn hồn: "Triệu Dục, dù thế nào thì giờ ta cũng là thê tử của ngươi, là Triệu phu nhân."
"Ta sẽ không, cũng không có tư cách thích người khác, điều này không hợp lễ nghĩa."
Giọng ta nghiêm túc, Triệu Dục bị mắng đến ỉu xìu, buồn bực nói một câu xin lỗi. Hắn ta nghỉ một lúc lại ghé sát vào ta, dựa vào tai nhỏ giọng nói: "Vậy thì hòa ly xong là ngươi có thể thích người khác rồi phải không?"
Ta nhịn một chút, không nhịn nổi nữa, giơ tay cốc cho hắn ta một phát vào trán.
"Ra ngoài đủ lâu rồi, cần phải trở về."
Ta đứng dậy, nhanh chóng bước về phía đại điện.
Triệu Dục ở phía sau ôm đầu lảo đảo đuổi theo: "Đừng đi nhanh thế, ta đau đầu!"