HỦ HỦ PHIÊN KINH CHU - Chương 10 - End
Cập nhật lúc: 2024-10-19 20:34:26
Lượt xem: 382
Ta cắn môi, mặt mũi ủy khuất, hốc mắt đỏ lên.
“Hay là, vương gia lại muốn phạt thiếp quỳ tẩm cả đêm?”
“Thiếp…mặc ngài xử lý.”
“Thiếp sẽ về thu thập hành lý, không làm vương gia chướng mắt nữa.”
【Chẹp! 】
【Đang yên đang lành sao lại khóc. 】
【Bổn vương khi nào nói muốn tặng nàng cho người khác? 】
【Bổn vương chỉ, chỉ muốn nàng quan tâm tới bổn vương một chút thôi! 】
“Thôi,” Sở Kinh Chu cúi đầu, lại cầm bút lông lên, “Chăm cây chăm hoa của nàng đi.”
Thanh Loan đứng bên cạnh ta không nhìn được, lặng lẽ che miệng cười.
“Tiểu thư, người bây giờ quen cửa quen nẻo quá rồi.”
Hửm, có gì đâu, nghe được tiếng lòng thôi mà.
28.
Nửa tháng sau, mấy thôn xóm quanh kinh thành đột nhiên bạo phát nạn châu chấu.
Hoa màu mất trắng, dân chúng lầm than.
Thánh thượng hạ chỉ, mở quốc khố, chi tiền cứu trợ thiên tai.
Mà buổi tối trước hôm mở quốc khố, cấm vệ quân dưới trướng Sở Kinh Chu chặn được hai chiếc xe ngựa khả nghi, một ở cửa sau Đông cung, một ở cửa sau Ôn phủ.
Trên xe, lại toàn ngân phiếu giá trị lớn.
Tổng lại có chừng một ngàn vạn lượng.
Thánh thượng đùng đùng giận dữ, hạ lệnh lập tức mở quốc khố—-- trong quốc khố, ngân lượng quả nhiên đã thiếu mất một phần ba!
Thái tử câu kế Hộ bộ thị lang rút tiền vào túi riêng, chứng cứ vô cùng xác thực.
Cả nhà họ Ôn đều bị hạ ngục, nghiêm hình tra khảo, tất phải cạy ra từng bút tiền mà mấy năm qua nhà họ Ôn đã tham ô.
Thái tử khai hắn không biết gì, nhưng để bù đắp tội sơ suất, tự xin đi cứu trợ vùng thiên tai, diệt thổ phỉ.
Sở Kinh Chu nghe được, lại cười lạnh không thôi.
【Thái tử đúng là tự tìm đường chết. 】
【Đời trước bổn vương bị Ôn Yên Nhiên xúi giục, gánh tội tham ô quốc khố, bảo vệ nhà họ Ôn. 】
【Rồi lại xuất binh ngàn dặm, cứu trợ thiên tai, tiêu diệt thổ phỉ, bị sơn tặc c.h.é.m bảy đao, suýt nữa mất mạng, về phủ hôn mê đủ bảy ngày. 】
【Lúc tỉnh dậy lại phát hiện công lao đều đã thành của thái tử. 】
【Bổn vương lại dính bêu danh không biết thương dân, đóng cửa không ra. 】
【Đời này, để ta xem xem, thái tử làm thế nào toàn thân thoát khỏi ổ thổ phỉ. 】
【Nhưng hễ mà thiếu cái tay hay cái chân. 】
【Thì hắn coi như hết duyên với cái ngôi trữ quân này. 】
29.
Toàn bộ nhà họ Ôn bị lưu đày, ta cố ý đi xem.
Một đám người mặt xám mày tro, bị bách tính ném rau dưa trứng thối cả một đường.
Cực kỳ chật vật.
“Phi! Thiên chi kiêu nữ cái quái gì, dùng tiền của bách tính dát vàng lên mặt mình, kinh tởm!”
“Đúng vậy, thanh cao kiệt ngạo đệ nhất tài nữ cái con khỉ, chẳng qua chỉ là thứ hạ tiện ăn nằm với chó thôi.
“Đánh nàng!”
Ôn Yên Nhiên cắn chặt khớp hàm, trên môi đã bị cắn tới bật máu.
Nàng ta ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ta.
Cả người nàng ta run rẩy, rồi đột nhiên cười to đầy trào phúng:
“Chẳng trách thái tử nói, ta đã mất giá trị nắm giữ Sở Kinh Chu.”
“Trong lòng Sở Kinh Chu đã có người khác.”
“Hóa ra….thật sự là vì ngươi!”
“A, Ôn Hủ Hu, ngươi thật sự cho rằng, ngươi có thể cười tới cuối cùng ư?”
Vừa dứt lời, tiếng cười của Ôn Yên Nhiên đột ngột dừng lại.
Một mũi tên xuyên qua n.g.ự.c nàng ta, b.ắ.n thẳng về phía ta.
“Phập.”
Mũi tên cắm vào n.g.ự.c ta.
Vào giây phút thân thể ngã vật ra đất, ta nghe thấy Sở Kinh Chu hét lên như xé ruột xé gan:
“Ôn Hủ Hủ!”
30.
Tin tốt là, ta không chếc.
Mũi tên thái tử sắp đặt trước khi rời kinh, không lấy được mạng ta.
Tin tốt hơn nữa là, lúc thái tử đi cứu trợ thiên tai, bị thổ phỉ đánh trọng thương, đi tong hai cái đùi.
Thánh thượng gấp đến độ thổ huyết, hôn mê mấy ngày liền.
Sau khi tỉnh lại, im lặng hạ thánh chỉ phế truất thái tử, lập trữ quân mới.
Sở Kinh Chu vẫn là nhiếp chính vương.
Nhưng, có một tin xấu.
Ta ngủ một giấc dậy, không còn nghe được tiếng lòng cuả Sở Kinh Chu nữa!
Việc này quả thật còn làm ta hãi hùng hơn cả bị trúng tên.
Nếu ta không nghe thấy, thì làm sao phán đoán hỉ nộ ai nhạc của Sở Kinh Chu nữa.
Còn thế nào dám ngúng nguẩy làm kiêu, an tâm sống qua ngày?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hu-hu-phien-kinh-chu/chuong-10-end.html.]
Đặc biệt là mấy ngày ta tỉnh lại này, sắc mặt của Sở Kinh Chu lúc nào cũng cáu cẳm.
Cũng chẳng nói chẳng rằng gì.
Ta thử đoán tâm tư hắn mấy lần, kết quả đều thất bại.
Cuối cùng, Sở Kinh Chu bực mình, hung tợn cảnh cáo ta:
“Lại ầm ĩ nữa, ta lột da nàng ra.”
Ta cảm thấy ta sắp ch.ế.t mất thôi.
“Thanh Loan, chúng ta chạy trốn đi!”
Chạy, còn có sinh cơ.
Ở lại, chính là cái ch.ế.t từ từ.
Ta không có tự tin cuồng vọng đến thế.
Tin mình có thể tinh chuẩn đắn đo trong tình huống không nghe được tiếng lòng của Sở Kinh Chu nữa.
Đã nói là làm, ngay đêm đó ta thu thập quần áo trang sức.
Bao hết đống trang sức Sở Kinh Chu thưởng cho ta thời gian qua, chuẩn bị bỏ trốn.
Nhưng ai mà ngờ được.
Cửa phòng mở ra, người đứng trong sân, tắm mình trong ánh trăng, toàn thân âm trầm như sát thần kia.
Không phải Sở Kinh Chu thì còn là ai?
31.
“Muốn chạy đi đâu?”
Sở Kinh Chu rảo bước, chầm chậm đi về phía ta.
Thanh âm trầm trầm chưa có bao giờ.
Ta hoảng sợ lùi ra sau vài bước.
“Thiếp, thiếp….”
“Ôn Hủ Hủ,” Sở Kinh Chu đã áp sát trước mặt, một tay túm lấy cổ tay ta, “Bổn vương gần đây chiều nàng quá phải không?”
“Ai cho nàng lá gan rời khỏi bổn vương?”
Ta có thể nói gì giờ?
Cũng không thể nói ta không đọc được suy nghĩ của ngài nữa, không biết lấy lòng ngài thế nào. Sợ chớt quá, cho nên muốn chạy chứ?
Không biết nên nói gì, đơn giản là không nói.
Ta vò mẻ lại sứt cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ:
【Chế/t thì chế/t đi! 】
【Mệt rồi, hủy diệt đi! 】
Sở Kinh Chu cũng trầm mặc hồi lâu, khóa ta trước n.g.ự.c không buông.
Một lúc sau, đột nhiên thở dài như nhận phần thua.
Một tay kéo ta ôm vào lòng:
“Nàng nói một câu thật lòng khó đến thế sao?”
“Phải ép bổn vương chủ động dỗ dành?”
Ta: “???Hả?”
“Bổn vương biết không có cô gái nào nguyện ý làm thị thiếp không danh không phận.”
“Cũng biết khi trước đưa nàng cho thái tử, đã làm tổn thương nàng.”
“Lúc đó bổn vương quả thật cho rằng nàng không quan trọng với bổn vương, cũng không muốn bị thái tử nắm thóp dễ dàng.”
“Ai biết được rằng nàng đi rồi, bổn vương mới là người không thích ứng được.”
“Trong đầu toàn là nàng, nàng ở bên thái tử một ngày ta cũng không nhịn được.”
“Ngày đó thấy nàng trúng tên, bổn vương suýt nữa thì…”
Sở Kinh Chu ngừng lại, không nói hết lời.
Chỉ hít sâu một hơi, sau đó vấp váp nói:
“Những sai lầm trước kia….bổn vương sửa là được.”
“Hôm khác ta sẽ dùng tam môi lục sính, rước nàng về làm phi, quyết sẽ không tặng nàng cho ai nữa.”
“Đêm đầu tiên ta bắt nàng quỳ một đêm, hôm nay ta sẽ quỳ trả lại, quỳ đến khi nàng yên tâm mới thôi.”
“Được không?”
Ta quả thật càng nghe càng đần thối ra.
Nhất thời không thể rõ tất cả những câu nói ấy.
Đến cùng là tiếng lòng của Sở Kinh Chu, hay là hắn thật sự nói ra miệng?
Sở Kinh Chu đột nhiên lại ôm ta chặt hơn.
“Ôn Hủ Hủ, được không, nàng đừng đi nữa.”
“Khi trước nàng cầu xin bổn vương mang nàng theo, bổn vương đã làm, đời này cũng không thể quay về được nữa.”
“Nếu sớm biết bổn vương có một ngày bị nàng nắm chặt trong tay thế này.”
“Lúc trước nên….”
Sở Kinh Chu không nói tiếp, mà buông ra ta, dùng một tay giữ lấy cằm ta.
Khoảnh khắc đôi môi hắn chạm môi ta, ta nghe hắn than vắn thở dài:
“Đời này bổn vương vẫn là thua trong tay nữ nhân.”
“Chậc.”
Ta bỗng cảm thấy.
Hình như không cần tiếng lòng, ta vẫn có thể nghe hiểu Sở Kinh Chu nghĩ gì rồi?
Hì hì.
(Hoàn)