HỦ HỦ PHIÊN KINH CHU - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-19 20:33:59
Lượt xem: 318
24.
Có tiểu đường đệ ở đây, ta nhất định không thể ngủ cùng phòng với Sở Kinh Chu được.
Bèn mang cậu nhóc vào phòng ấm nhỏ ở phía trong phòng chính.
Tiếng mắng chửi ầm ầm trong lòng Sở Kinh Chu, từ tối tới giờ vẫn chưa hết, ầm ĩ làm ta không ngủ nổi.
Mãi tới giờ Tỵ, đột nhiên bị tiếng gõ cửa khe khẽ cắt ngang.
【Ôn Yên Nhiên? 】
【Đêm hôm tới gõ cửa phòng bổn vương, đưa canh à? 】
【A, trong canh quả thật có bỏ thuốc. 】
【Xem ra không leo được thái tử, chuẩn bị quay đầu câu dẫn bổn vương? 】
【Ui xời, còn chủ động húp một miếng trước? 】
【Coi bộ hạ quyết tâm thật nhỉ? 】
Ta bỗng thấy tỉnh cả ngủ.
Bật dậy ngồi trên giường.
Phòng ấm kỳ thật cũng nằm trong phòng ngủ chính, chỉ dùng một cánh cửa phân ra thành hai gian.
Cửa phòng lặng lẽ hé ra một tí, ta liền triệt để nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ:
“Vương gia, thần nữ đã uống rồi, không có độc.”
“Vương gia yên tâm uống bát canh an thần này đi ạ.”
【Yên tâm? Có ngươi ở đây bổn vương yên tâm kiểu quái gì? 】
Sở Kinh Chu trong bụng cười lạnh, rồi lại đột nhiên chững lại.
【A, đúng! 】
【Sao bổn vương không uống nhỉ? 】
Ta kinh ngạc đến nỗi trợn tròn cả mắt.
Rồi không ngoài dự đoán nhìn thấy Sở Kinh Chu dùng một tay bưng bát canh lên.
Ngửa đầu uống cạn.
Không phải chứ? Biết có thuốc còn uống?
Ôn Yên Nhiên rõ ràng cũng thở phào một cái, giọng nói nhẹ nhàng, hai mắt đưa tình, nhìn Sở Kinh Chu.
“Vương gia, ngài thật sự không thích Yên Nhiên nữa sao?”
“Yên Nhiên không tin.”
“Rõ ràng trước kia vương gia sủng ái Yên Nhiên thế cơ mà, sao trong thời gian ngắn có thể nhìn trúng tam muội muội được?”
“Ngài đang giận dỗi ta phải không?”
Dược hiệu hình như bắt đầu phát tác, ánh mắt của Ôn Yên Nhiên dần dần mơ màng.
“Vương gia, kỳ thật Yên Nhiên thật sự…hối hận vì hủy hôn với ngài.”
“Ngài tha thứ Yên Nhiên tùy hứng một lần, được không?”
Nói xong, thân thể mềm mại ngã vào lòng Sở Kinh Chu.
“Mong vương gia đối Yên Nhiên nhẹ chút, thương tiếc Yên Nhiên…”
Sở Kinh Chu lại giật lùi ra sau một bước.
Ghét bỏ nhíu mày nhìn nàng ta ngã oạch ra đất: “Ám vệ!”
Mặt Ôn Yên Nhiên biến sắc: “Ngài rõ ràng đâu có mang hộ vệ, sao có thể?”
25.
Một bóng đen nhanh chóng xuất hiện trong phòng.
Cung cung kính kính đứng trước mặt Sở Kinh Chu, thanh âm lạnh như băng: “Vương gia.”
Sở Kinh Chu chán ghét hất cằm về phía Ôn Yên Nhiên:
“Kéo ra ngoài sân, tìm mấy con chó, cho chúng nó uống bát canh trên bàn.”
“Ba canh giờ sau, đánh thức tất cả mọi người trong Ôn phủ.”
“Nói với bọn họ, Ôn gia đại tiểu thư đêm khuya bưng canh thúc tình đến, ý đồ trèo lên giường bổn vương, tội đáng c.h.ế.t ngàn lần.”
“Để bọn họ đến mà xem, Ôn Yên Nhiên cao ngạo không ai bằng, lại hạ tiện từ trong xương.”
Ôn Yên Nhiên trắng bệch cả mặt, điên cuồng lắc đầu:
“Không, không thể, ngài không thể làm thế với ta!”
“Ngài sẽ hủy hoại ta mất!”
Sở Kinh Chu cong môi nở nụ cười lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống nàng ta:
“Thiên chi kiêu nữ, ngươi sợ sớm thế.”
“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Ôn Yên Nhiên điên cuồng hét ầm lên, nhưng vẫn bị ám vệ kéo ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hu-hu-phien-kinh-chu/chuong-9.html.]
Tiếng gào thét cuồng loạn cũng xa dần.
“Tại sao?”
“Rõ ràng ngài thích ta!”
“Ta kém con tiện nhân Ôn Hủ Hủ kia chỗ nào?”
“Sao ngài chạm vào nó mà không chạm vào ta….”
Cửa phòng khép lại, Sở Kinh Chu kéo vạt áo, hàm banh chặt.
Cuối cùng thở ra một tiếng hổn hển kìm nén.
Sau đó quay người, đi vào trong phòng ấm.
Lòng ta rơi bộp một tiếng, đột nhiên có một dự cảm không lành—--
“Hủ Hủ, thằng nhóc thối này ngủ trong phòng ấm không có chuyện gì đâu, ra phòng ngoài chăm sóc bổn vương trước đã.”
“Thuốc này mạnh quá, nàng tới giúp bổn vương, được không?”
“Hủ Hủ, đừng sợ, bổn vương sẽ làm nhẹ mà.”
“Hủ Hủ, nào, kêu cho bổn vương nghe….”
【Bổn vương đường đường là nhiếp chính vương, muốn gần gũi với nữ nhân của mình, còn phải bỏ sức ra nịnh nọt.】
【Đúng là nghẹn khuất.】
26.
Đêm hôm đó, ta rốt cuộc cũng biết câu “vương gia nhẹ chút” của minh trước kia là sai ở đâu, hóa ra là Ôn Yên Nhiên từng nói như thế!
Cơ mà, cũng chẳng quan trọng nữa.
Bởi vì hiện tại nàng ta đã thành “d.â.m phụ” mà người người trong kinh bàn tán.
Trước kia thiên chi kiêu nữ có bao nhiêu thanh cao kiệt ngạo, thì hôm nay có bấy nhiêu trào phúng châm chọc.
Đại phòng của nhà họ Ôn, trưởng tử Ôn Trường Thanh đã què hai chân.
Trưởng nữ Ôn Yên Nhiên đã bị hủy thanh danh.
Tiếp đến…là lượt của đại bá rồi.
“Vương gia.”
Ta lười biếng dựa vào n.g.ự.c Sở Kinh Chu, đưa mắt nhìn hắn”
“Bây giờ kinh đô đã bắt đầu lưu thông ngân phiếu ngàn lượng rồi sao?”
Sở Kinh Chu nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của ta, nhướng mày:
“Chưa tính là lưu thông.”
“Dù sao dân kinh thành có giàu đi chăng nữa, cũng không dùng tới ngân phiếu hạn mức lớn như thế.”
“Thường thì loại ngân phiếu này, đa phần chỉ dùng cho hoàng tộc, quý tộc, ngân sách Hộ bộ, trữ quốc khố.”
“Làm sao?”
Ta bĩu môi, từ dưới gối lôi ra một tờ ngân phiếu, mắt chớp chớp:
“Thân phận địa vị của đại bá cao thật đấy, thế mà cũng có này…”
Mặt Sở Kinh Chu thoáng cái cứng lại:
“Sao cơ?”
27.
Sở Kinh Chu cầm tờ ngân phiếu đó đi.
Nhưng, chẳng có động tĩnh gì.
Ngược lại như đang chờ đợi điều gì đó.
Ngay cả thái tử được bỏ cấm túc, thả ra ngoài, hắn vẫn án binh bất động.
【Hoa hoa cỏ cỏ cần gì phải chăm? 】
【Bổn vương không có trà nè không thấy sao? 】
Tiếng oán thán trong lòng Sở Kinh Chu vang lên từ đằng sau.
Ta cứ coi như không nghe thấy, an tâm chăm sóc mấy cây hoa ta trồng.
Kể cũng không phải ta không sợ chết.
“Ôn Hủ Hủ, nàng làm thị thiếp kiểu gì vậy?”
Sở Kinh Chu ném mạnh bút lông về nghiên mực.
Sắc mặt cực kỳ không vui.
Khí tràng khiến người người kinh hãi bao bọc quanh thân, làm bọn nha hoàn sợ đến mức đồng loạt quỳ xuống.
“Có việc hầu bổn vương thôi cũng chẳng làm tốt?”
“Nàng dầu gì…”
“Cho nên, vương gia lại muốn tặng thiếp cho người khác ạ?”