Hướng Dẫn Chinh Phục Nhân Vật Phản Diện - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-15 23:57:34
Lượt xem: 189
7.
Tiếng động ở bể bơi nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người trong bữa tiệc.
Ngu Liên Nguyệt trèo lên khỏi hồ bơi, run rẩy trốn sau lưng Giang Tuấn, nước mắt lưng tròng: "A Tuấn, không phải lỗi của Sanh Sanh, anh đừng trách cô ấy."
Đám đông xung quanh lập tức lên tiếng chỉ trích.
"Lại nữa, lại nữa. Tôi đã nói mà, Ngu Sanh vẫn còn tơ tưởng Giang Tuấn."
"Thật độc ác, vì ghen tị mà đẩy cả chị gái mình xuống nước."
"Cùng là con nhà họ Ngu, mà sao tính cách khác nhau một trời một vực vậy."
Giang Tuấn nhìn tôi với vẻ mặt "biết ngay mà":
"Ngu Sanh, xin lỗi Nguyệt Nguyệt đi."
Tôi khẽ cười khẩy, chưa kịp nói gì thì bên cạnh đã vang lên giọng nói lạnh lẽo của Lục Văn Cảnh: " Vợ tao sao phải xin lỗi chứ?"
Đường nét trên khuôn mặt Lục Văn Cảnh căng thẳng, ẩn chứa sự tức giận.
Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên, tôi nhìn Ngu Liên Nguyệt với nụ cười nửa miệng: "Chỉ là tự vệ thôi, mọi người có thể kiểm tra camera an ninh."
Ngày thường, camera chắc chắn sẽ hỏng.
Nhưng với sự hiện diện của Lục Văn Cảnh, tôi nghĩ camera sẽ không hỏng được đâu.
Đúng là tôi đã đá cô ta xuống nước, nhưng camera cũng sẽ ghi lại cảnh cô ta kéo tay tôi trước.
Ai cũng biết, cô ta biết bơi.
Còn tôi, thì không.
Sắc mặt Ngu Liên Nguyệt thoáng chỗ thay đổi.
Cô ta kéo tay áo Giang Tuấn: "A Tuấn, thôi bỏ đi."
"Không được, sao có thể bỏ qua." Tôi mỉm cười nhìn cô ta, "Vẫn nên kiểm tra camera thì hơn."
Ngu Liên Nguyệt cắn môi: "Thật sự không liên quan đến Sanh Sanh, là do tôi tự trượt chân."
Lúc này, đám đông lại không nói gì.
"Ồ, trượt chân à," tôi nhìn cô ta với vẻ quan tâm, "Chị nên đi bệnh viện kiểm tra cái chân đi. Vũ công mà cứ hay trượt chân thì không hay đâu."
8.
Trên đường về nhà, tôi ngả lưng trên ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Hệ thống, vốn im lặng khá lâu, cẩn thận mở lời thương lượng với tôi: "Ký chủ, hay là chúng ta tiếp tục làm nhiệm vụ đi?"
Tôi: "Tôi từ chối."
Hệ thống: "Ký chủ, đây là lần đầu tôi thực hiện nhiệm vụ, xin cô nể tình mà giúp tôi với!"
Tôi: "Vậy cậu giải thích trước xem, tại sao Lục Văn Cảnh lại là phản diện? Chẳng lẽ chỉ vì cuối cùng anh ta hạ bệ nam nữ chính?"
Hệ thống im lặng một lúc: "Đúng vậy."
Tôi: "Là vì tôi sao?"
Hệ thống lại ngập ngừng một chút: "Đúng thế."
Thì ra là vậy, lần này hệ thống xuất hiện không phải để xoay quanh nhân vật chính của thế giới, mà là vì nhân vật chính sẽ bị phản diện đánh bại.
Hơn nữa, có vẻ như thân phận của Lục Văn Cảnh rất đặc biệt, nên mấy cái hệ thống này không thể trực tiếp vô hiệu hóa khả năng của anh ta.
Tôi khẽ cười: "Vậy nhiệm vụ này tôi càng không thể làm tiếp. Tối nay tôi sẽ nói chuyện ly hôn với Lục Văn Cảnh, để anh ta hoàn toàn hắc hóa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/huong-dan-chinh-phuc-nhan-vat-phan-dien/chuong-4.html.]
Hệ thống giờ thật sự lo lắng, vội vàng đảm bảo với tôi: "Ký chủ, nếu nam nữ chính gặp chuyện thì thế giới này sẽ sụp đổ hoàn toàn."
"Tôi cam đoan với ký chủ rằng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, cô sẽ không bao giờ bị bất kỳ hệ thống nào ràng buộc nữa."
"Hơn nữa, ký chủ sẽ nhận được phần thưởng cao nhất."
Tôi mở mắt, liếc nhìn Lục Văn Cảnh đang ngồi ngay ngắn bên cạnh: "Thật chứ? Sẽ không còn hệ thống nào bám theo tôi nữa?"
Hệ thống: "Đúng vậy. Chỉ cần ký chủ xóa sạch giá trị hắc hóa của Lục Văn Cảnh, cô sẽ hoàn toàn tự do."
9.
Vừa về đến nhà, tôi liền vào phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lục tung mọi thứ một lúc, chiếc vali đã được nhét đầy đến mức không đóng nổi khóa.
Chưa kịp khóa lại thì cửa phòng bật mở, ai đó gõ nhẹ.
Tôi đang ngồi xổm trên sàn liền ngẩng đầu lên nhìn, là Lục Văn Cảnh đeo kính râm.
Tôi ngạc nhiên: "Lục Văn Cảnh, tối khuya rồi mà anh đeo kính râm làm gì vậy?"
Anh không nói gì, chỉ bước từng bước chậm rãi đến trước mặt tôi, rồi cúi xuống.
Sau đó anh bắt đầu lấy từng món đồ đã xếp gọn trong vali ném lên giường.
Chuyện gì thế này?
Tôi giữ tay anh lại, khẽ ngửi và lập tức hiểu ra: " Khi về nhà anh lại uống rượu đúng không?"
Anh khẽ hít mũi, vẫn không trả lời.
Tôi kéo anh ngồi xuống giường, đưa tay định tháo kính râm ra: "Anh uống nhiều rượu làm gì vậy? Đến mức không phân biệt được ngày đêm, lại còn đeo kính râm nữa."
Anh quay đầu tránh, không cho tôi tháo kính.
Ồ, còn có cả thái độ nữa cơ đấy.
"Ôi, làm sao đây nhỉ?" Tôi cố ý thở dài tiếc nuối bên tai anh,
"Ban đầu em định hôn chồng yêu một cái, nhưng chồng lại đeo kính râm, khó mà hôn được. Thôi, bỏ đi vậy."
Ngay lập tức, Lục Văn Cảnh tự tay tháo kính ra, để lộ đôi mắt đỏ hoe bên dưới.
Tôi ngạc nhiên trong giây lát.
Đây là... khóc sao?
Lục Văn Cảnh mím môi nhìn tôi: "Còn hôn không?"
Tôi nâng mặt anh lên, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt: "Nói cho em biết đi, sao anh lại khóc?"
Anh vòng tay ôm lấy eo tôi, cằm tựa lên vai tôi: "Em muốn ly hôn."
"Em không có."
"Em có." Giọng anh chắc chắn, "Em đang thu dọn hành lý."
Tôi bật cười: "Sao đầu óc anh lại kỳ lạ thế? Dọn hành lý là để ly hôn à?"
Đáp lại tôi là vòng tay anh siết chặt hơn.
Tôi hôn lên má anh để trấn an: "Có vẻ em cần nhắc nhở anh một chút, chúng ta đã kết hôn lâu rồi mà, có phải còn một việc chưa làm không?"
Đôi mắt Lục Văn Cảnh chớp nhanh vài cái, sau vài giây suy nghĩ, tai anh lập tức đỏ bừng: "Chuyện đó... có phải hơi nhanh quá không? Anh chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Nhưng đôi tay của anh lại rất thành thật, bắt đầu cởi váy tôi.
Tôi mặt không cảm xúc vỗ vào tay anh rồi túm lấy tai anh kéo lên: "Lục Văn Cảnh, anh đang nghĩ gì vậy? Em nói là đi hưởng tuần trăng mật, tuần trăng mật!"