Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HƯỚNG TỚI TƯƠNG LAI - C5

Cập nhật lúc: 2024-08-28 20:15:53
Lượt xem: 1,680

06

 

Tôi nhíu mày, đứng dậy và giật lại con gấu nhỏ từ tay Ôn Dục.

 

"Anh nghĩ nhiều rồi."

 

Tôi lạnh lùng nhìn hắn: "Đây là món quà tôi gấp cho con gái mình."

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Biểu cảm của Ôn Dục trở nên sững sờ, sau đó hắn nhìn tôi với vẻ chế giễu: "Hứa Diệp, đầu óc cô hồ đồ rồi sao."

 

"Hết việc biến mất, giờ cô lại bịa ra thêm một đứa con gái. Có phải lát nữa cô nói mình còn một người chồng khác nữa đúng không?”

 

"Nếu tôi kiên quyết cùng Hướng Hoan kết hôn thì cô sẽ biến mất và đoàn tụ với người chồng và đứa con gái khác của mình à?"

 

Ôn Dục như thể phát hiện ra một trò đùa cực kỳ nực cười.

 

"Hứa Diệp, cô đúng là quen nói dối thành tính."

 

"Yên tâm, nửa đời sau của cô sẽ chẳng đi được nơi nào đâu, cô chỉ có thể chứng kiến tôi, Hướng Hoan và Nặc Nặc sống hạnh phúc bên nhau mà thôi."

 

Tôi không đáp lại, quay trở lại ngồi xuống ghế.

 

Ôn Dục nắm tay Ôn Nặc, cầm lấy giỏ hoa, liếc nhìn tôi một cái rồi nhanh chóng rời đi.

 

Xung quanh, tiếng xì xào bàn tán càng ngày càng lớn.

 

Tôi cúi đầu bình thản, chờ đợi buổi lễ bắt đầu.

 

Lâm Hướng Hoan xuất hiện trong bộ váy cưới trắng tinh khiết.

 

Khi thấy tôi, cô ta mỉm cười thỏa măn, còn Ôn Dục thì nhìn cô ta với ánh mắt tràn đầy yêu thương.

 

Trong không gian lãng mạn với bản nhạc du dương.

 

Ôn Dục quỳ xuống, cầu hôn và hôn cô dâu mới của mình.

 

 m thanh cảnh báo trong đầu tôi gần như muốn nổ tung.

 

Cảm giác mất trọng lực và năm giác quan xuất hiện cùng lúc, khiến việc hít thở cũng trở nên khó khăn.

 

Các cơ quan nội tạng trong cơ thể cũng đang nhanh chóng đình trệ và co rút lại.

 

Tôi gắng gượng, tiếp tục theo dõi.

 

Ôn Nặc ôm giỏ hoa, nhảy chân sáo lên sân khấu.

 

Cậu bé lớn tiếng và phấn khích gọi "mẹ Hướng Hoan," rồi lao vào vòng tay của Hướng Hoan.

 

Ôn Dục cười trách móc Ôn Nặc vì hành động thiếu lễ phép.

 

Hướng Hoan thì giận dỗi bảo hắn đừng mắng con.

 

"Cảnh báo—”

 

"Cảnh báo—”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/huong-toi-tuong-lai/c5.html.]

 

"Cốt truyện đang sắp sụp đổ! Xin mời ký chủ mau chóng sửa chữa! Nếu không, ký chủ sẽ bị cưỡng chế rời khỏi thế giới này!"

 

Tôi không để ý đến những tiếng cảnh báo của hệ thống, ngược lại tựa đầu lên bàn, chăm chú quan sát biểu cảm của Ôn Dục.

 

Hắn luôn là người biết kiềm chế cảm xúc.

 

Ngay cả thời điểm hắn yêu tôi nhất, cũng chưa bao giờ thể hiện sự hạnh phúc mong đợi như lúc này.

 

Tôi không thể hiểu nổi.

 

Nhưng tình cảm chính là thứ khó hiểu nhất trên đời.

 

Đó là lý do tại sao hệ thống cần người thật để trải nghiệm cốt truyện.

 

"Ký chủ, cốt truyện sắp đến giới hạn rồi". 

 

 m thanh hệ thống đúng lúc vang lên: "Mức độ lệch lạc còn nghiêm trọng hơn dự đoán...... nếu còn lệch thêm chút nữa, có thể cô sẽ bị đưa ra khỏi thế giới này ngay lập tức."

 

Tôi gần như không thể nghe thấy, chỉ khẽ ừ một tiếng..

 

"Ký chủ, ý tôi là— giờ cô còn muốn nói hay làm gì thì hãy thực hiện ngay lập tức, nếu còn chần chừ nữa thì sẽ không kịp đâu."

 

Tôi nhìn nụ cười trên khuôn mặt của Ôn Dục và Ôn Nặc, từ từ buông bỏ chấp niệm.

 

"Không còn gì cần nói hay cần làm đâu, khi nào có thể đi thì đưa đi luôn đi."

 

Buổi lễ đang diễn ra đến đoạn cảm động.

 

Ôn Dục cầm lấy chiếc hộp nhẫn trong giỏ hoa—

 

Mở ra—

 

Trống rỗng.

 

Ngay giây tiếp theo, hắn lập tức hướng mắt chuẩn xác về phía tôi.

 

Lâm Hướng Hoan cũng ngạc nhiên, ra hiệu dừng nhạc: "Chiếc nhẫn đâu rồi!"

 

Mọi người có mặt tại buổi lễ đều quay đầu.

 

Những ánh nhìn đầy nghi ngờ như những mũi kim châm vào cơ thể tôi.

 

Ôn Nặc là người đầu tiên phản ứng.

 

Thằng bé kêu lên: "Lúc nãy con đã cầm giỏ hoa đến chỗ mẹ!"

 

Sắc mặt của Ôn Dục tối sầm lại: "Hứa Diệp, bây giờ không phải lúc để đùa giỡn, đưa nhẫn đây."

 

Lâm Hướng Hoan xách váy cưới với vẻ mặt khó xử bất lực: "Không, không sao đâu, chắc đây chỉ là một trò đùa thôi..."

 

Thật ra, tôi bây giờ đã không còn sức để đứng dậy hoặc phản bác lại họ nữa.

 

Sự "bình thản" của tôi cuối cùng đã khiến Ôn Dục nổi giận.

 

 

Loading...