HƯỚNG TỚI TƯƠNG LAI - C6
Cập nhật lúc: 2024-08-28 20:16:03
Lượt xem: 532
07
"Tôi đã biết ngay mà, cô lại nói dối lần nữa."
Ôn Dục sải bước lớn tiến đến bên tôi, nắm chặt lấy cánh tay tôi: "Đến dự đám cưới chỉ là cái cớ, thực ra là muốn phá hủy đám cưới của tôi và Hướng Hoan! Hứa Diệp, cô thật sự rất kinh tởm."
Tôi dùng hết sức lực, nhưng chỉ có thể nhếch mép một chút.
Ôn Nặc cũng chạy lại, dùng đôi tay và chân nhỏ bé đ.ấ.m đá tôi liên tục.
Không đau.
Chỉ là chiếc váy trắng tinh của tôi lập tức bị vấy bẩn.
"Mẹ xấu xa! Mẹ lại phá đám nữa rồi! Mẹ chỉ biết làm tổn thương người khác, chỉ biết làm người khác khó chịu! Con không cần mẹ, mẹ mau biến mất đi!"
Sau tiếng hét chói tai của Ôn Nặc, thế giới bỗng nhiên dừng lại.
Cảm giác đau đớn, mất trọng lực, thậm chí là sự khổ sở, tất cả đều biến mất.
Toàn bộ không gian ngừng lại.
Hành động của mọi người đều bị đóng băng.
"Cảnh báo! Cốt truyện đã sụp đổ! Ký chủ sẽ rời khỏi thế giới trong năm giây nữa."
m thanh máy móc vang lên.
Tôi lặng lẽ nhìn linh hồn của mình, từ từ tách ra khỏi cơ thể.
"Năm—"
Ôn Dục nắm tôi rất chặt, da thịt cánh tay tôi đỏ ửng.
Nếu thế giới không bị đóng băng, tôi nghĩ chắc tôi sẽ đau lắm.
"Bốn—"
Ôn Nặc giống như một chú nghé con giận dữ.
Hai má thằng bé đỏ bừng, nghiến răng, mũi giày đang đá vào chân tôi.
"Ba—"
Mắt Hướng Hoan đầy phấn khích, đứng trên bục cao, cúi xuống để xem kịch hay.
Bên trong n.g.ự.c áo hở hang của cô ta, lấp ló một ánh sáng hồng nhạt của viên kim cương.
Tôi hiểu ra tất cả.
Hóa ra cô ta đã giấu viên kim cương hồng trong ngực.
Cũng phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/huong-toi-tuong-lai/c6.html.]
Như vậy rất an toàn.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Vì ai lại đi lục soát n.g.ự.c của cô ta cơ chứ?
"Hai—"
Tôi ngán ngẩm nhìn xung quanh.
Mọi người nhìn tôi với ánh mắt đầy khinh bỉ, coi thường.
Sống nửa đời người, chồng không yêu, con không gần gũi.
Thật sự chỉ là một kẻ vô dụng!
Tôi thở dài.
Nhưng tôi, thực sự đã cố gắng hết sức.
"Một."
Tôi nhắm mắt lại, mở ra.
Lại nhắm lại.
Rồi mở ra lần nữa.
"Hệ thống?" Tôi nghiến răng hỏi.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao tôi giống như bị mắc kẹt ở đây trong dạng linh hồn vậy hả?"
08
"Xin ký chủ chờ một chút……… lại gặp bug rồi." Giọng nói hệ thống vang lên trong đầu tôi.
"Do cốt truyện sụp đổ quá nhanh, dự tính lẽ ra là bảy ngày, nhưng giờ còn tận bốn ngày nữa……. lối thoát ra chưa kịp chuẩn bị ……."
Tôi tức giận: "Đừng nói với tôi là tôi phải quay lại cái cơ thể đó đấy!"
"Không đâu." Hệ thống lần này có vẻ đáng tin.
"Ở dạng linh hồn, chỉ cần ở lại tối đa một ngày là được. Tôi đã đặc biệt mở đặc quyền di chuyển cho cô, trong khoảng thời gian này, cô có thể tự do di chuyển."
Tôi: …….
"Cảm ơn cậu, hệ thống."
"Không cần khách sáo!" Giọng nói của hệ thống ngày càng nhỏ:
"Nhớ đánh giá năm sao cho tôi là được—"