Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KẾ NỮ THÁNH MẪU - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-05 16:31:42
Lượt xem: 960

3.

 

Trời cao rủ lòng thương, ta thực sự có được một cơ hội để sống lại.

 

Giờ phút này, giọng nói của Bích Xuân truyền vào tai ta:

Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!

 

“Chuyện này rõ ràng là do hai vị tiểu thư tranh chấp gây ra, liên quan gì đến phu nhân của chúng ta chứ?”

 

Thẩm Thiếu Khâm giận dữ, bàn tay hắn lại giơ cao lên.

 

Lúc này, ta nhìn thấy rõ ràng, hắn muốn tát vào mặt ta!

 

Ta nhanh nhẹn nghiêng người né tránh, thuận tay kéo kế nữ tới chắn ở phía trước.

 

Bốp!

 

Lực tát mạnh đến mức khuôn mặt của Thẩm Tuyết Nhạn bị đánh quay sang một bên.

 

Làn da trắng nõn bị hằn lên 5 ngón tay, rõ rõ ràng ràng.

 

Ta trợn mắt khiếp sợ, vội vàng dùng khăn che mặt lại, sợ rằng mình sẽ vô ý cười ra thành tiếng.

 

“Ôi trời, đường đường là khuê nữ Hầu phủ mà lại ầm ĩ vì tranh đoạt một cây trâm vàng! Không phải chỉ là một cây trâm cài thôi sao? Làm gì đến nỗi phải tranh giành như thế này?”

 

"Dù sao nàng cũng chỉ là cô nương mới lớn, bảo ban nhẹ nhàng là được, sao Hầu gia lại đánh nàng làm gì?"

 

"Quả nhiên quy củ của Hầu phủ rất nghiêm khắc, khác xa so với hạng thương nhân nhỏ nhoi như chúng ta. Hôm nay ta thật sự được mở rộng tầm mắt."

 

Thẩm Tuyết Nhạn ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiếu Khâm, trong mắt toàn là nước mắt.

 

Chỉ chớp mắt một chút đã thấy người đẹp rơi lệ.

 

Thấy vậy, khuôn mặt của Thẩm Thiếu Khâm hiện lên một tia đau lòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ke-nu-thanh-mau/chuong-3.html.]

Hắn lúng túng không biết làm sao, đành tiến lên phía trước giải thích:

 

"Tuyết Nhạn, phụ thân không phải cố ý đánh ngươi. Có đau hay không?"

 

Ta lạnh lùng nhìn Thẩm Thiếu Khâm, trong lòng cực kỳ vui vẻ.

 

Thẩm Thiếu Khâm vừa hối hận vừa phẫn nộ, quay đầu trừng mắt nhìn ta:

 

"Kỷ Ngọc Châu! Ngươi trốn làm gì?

 

"Không biết quản gia, cái tát này vốn dĩ phải dành cho ngươi, ngươi nên chịu đánh!”

 

“Dạy mãi không sửa, cứng đầu cứng cổ, phải bị trừng phạt!”

 

"Người đâu, mang roi gia pháp lên đây cho ta!”

 

Quản gia không thèm nhìn ta, nhanh chóng chạy đi lấy roi mây ra.

 

Thẩm Tuyết Nhạn cũng không khóc nữa, đôi mắt nàng nhìn ta lại trở về dáng vẻ bình đạm như hoa cúc.

 

Ánh mắt chế nhạo của mọi người đổ dồn về phía ta.

 

Dù sao ta cũng là chủ mẫu Hầu phủ, nếu hôm nay bị phu quân đánh ngay giữa sân thì sau này làm gì còn mặt mũi nào mà sai khiến người hầu trong phủ.

 

Thẩm Thiếu Khâm hơi cúi đầu nhìn ta, bình tĩnh nói: 

 

“Nể tình ngươi là thê tử của ta, ta lại cho ngươi một cơ hội nữa. Chỉ cần ngươi biết hối cải và giải quyết ổn thỏa chuyện hôm nay thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi.”

 

Giải quyết ổn thỏa?

 

Trước kia, vào những lúc khó xử như thế này, ta thường dùng tiền bạc để giải quyết vấn đề, bồi thường cho người bị tổn thương và người đó sẽ không còn tức giận nữa.

 

Dưới sự nhượng bộ khúm núm của ta, vấn đề thường được giải quyết một cách êm đẹp.

 

Nhưng hiện giờ, ta không muốn làm kẻ coi tiền như rác nữa!!!

Loading...