Khấu Hoa - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-02 16:54:30
Lượt xem: 2,238
4,
"Đậu Khấu, nếu như tỷ vẫn muốn cứu nam nhân kia, ta có thể đi cứu." Hắn tựa hồ là hạ quyết tâm thật lớn, nói ra một câu như vậy.
Ta hiện tại có thể xác định, hắn chính là Đậu Vân Nghiễn từ tiền thế mà đến.
Đầu óc của ta loạn lên, nhưng ta càng không muốn hắn hiểu lầm ý tứ của mình, sẽ đi cứu Lý Hoài thật.
Đành phải trịnh trọng nói: "Chẳng qua cũng chỉ là một nam nhân mà thôi, chẳng lẽ ta sẽ cùng người khác tranh giành ? Đậu Vân Nghiễn ngươi quá coi thường ta rồi đó!"
Nghe ta nói như vậy, hắn mới rốt cục yên tâm, sau đó trên mặt biểu lộ vô cùng kỳ lạ, nói với ta rằng: "Đương nhiên, a tỷ ta xứng đáng với nam tử tốt nhất trên thế gian này."
Ta chẳng biết tại sao, rõ ràng là một câu đơn giản như vậy, từ trong miệng hắn nói ra, lại làm cho tâm ta chua xót không thôi.
Ta không muốn cùng hắn trò chuyện nữa, tranh thủ thời gian tìm cớ đem hắn đuổi ra ngoài.
Lý Hoài mãi mãi là một tai hoạ, mặc kệ chuyện của ta với hắn có xảy ra hay không, hắn đối với nhà chúng ta từ đầu đến cuối chính là uy hiếp.
Ngồi chờ chết, không bằng chủ động xuất kích.
Chỉ là ta không nghĩ tới, ta dựa vào trí nhớ của kiếp trước tìm tới nơi phủ đầy tuyết kia, ngoại trừ ta, Đậu Vân Nghiễn cũng có mặt, còn có thân tín của Hoàng đế hộ quốc đại tướng quân Thẩm Từ Ý.
Thẩm Từ Ý đang cùng Đậu Vân Nghiễn giằng co.
Mà Lý Hoài chỉ gắt gao nhìn chằm chằm ta, ánh mắt tựa hồ muốn xuyên thủng tâm can ta.
Ta quyết định thật nhanh nhìn Đậu Vân Nghiễn, hô lớn: "A đệ, ngươi cuối cùng vẫn giúp ta tới cứu hắn phải không?"
Đậu Vân Nghiễn đầu tiên là ngây người nhìn nhân mã ta mang đến, sau đó khắp khuôn mặt là cô đơn.
Tự giễu cười nói: "Đúng a! Tỷ thích hắn như vậy, làm sao có thể không tới cứu hắn cho được?"
Hắn hiển nhiên là hiểu lầm dụng ý của ta, nhưng giờ này khắc này, ta cũng không cách nào giải thích thêm cho hắn hiểu được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khau-hoa/chuong-11.html.]
Lý Hoài đã xông lại muôn ôm ta, ta nhanh chóng né tránh, lui về phía sau một bước: "Thất hoàng tử bình an liền tốt rồi, vậy trước tiên thần nữ cùng đệ đệ xin phép được cáo lui!"
Lý Hoài không thèm để ý ta nói cái gì, một tay mò lấy ta ôm vào trong ngực.
"Khấu Khấu! Ta rốt cục cũng gặp lại nàng rồi!"
Ta cầm cây trâm chĩa thẳng vào cổ họng mình, nói với hắn: "Thất hoàng tử xin hãy tự trọng, tôn nghiêm của nữ nhi Đậu gia lớn hơn hết thảy."
Có lẽ là ta quá kích động, cây trâm đã đ.â.m một chút vào cổ.
Lý Hoài có chút sợ hãi, tranh thủ thời gian buông ra, ngữ khí đều có chút phát run: "Khấu Khấu, đừng kích động, đừng! Ta đều nghe nàng, chớ làm tổn thương bản thân."
Nét mặt của hắn, thật giống như ta là người vô cùng qun trọng với hắn vậy.
Kiếp trước kiếp này, hắn không đi làm con hát thật sự là lãng phí tài năng.
"Đậu tiểu tướng thật là tới cứu hoàng tử sao?" Thẩm Từ Ý ở bên đánh giá Đậu Vân Nghiễn
Ta biết hắn lên lòng nghi ngờ, nhưng bây giờ cùng hắn tranh chấp cũng không có ý nghĩa gì.
Điểm mấu chốt là ở Lý Hoài, chỉ cần Lý Hoài tin tưởng, giả cũng là thật, Lý Hoài không tin, thật cũng là giả.
Ta nhìn đầy trời tuyến đổ, nhớ tới những chuyện làm ngu xuẩn của mình đời trước, nhớ tới tình cảnh bản thân từng bước kéo Lý Hoài từng bước ra khỏi núi tuyết, bất tri bất giác rơi lệ.
Ta lúc ấy đến cùng có bao nhiêu ngốc nghếch, ta sao có thể làm được ra chuyện kinh thiên động địa đó được
"Lý Hoài! Cho nên ngươi không tin ta phải không? Ngươi cho tới bây giờ đều không tin ta? Vậy ngươi tại sao lại muốn tới trêu chọc ta?" Ta hướng về phía hắn gằn từng chữ.
Chính là những lời này, để Lý Hoài sắc mặt đại biến.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Khấu Khấu, ta tin nàng, ta tin nàng, ngoại trừ nàng ra, ai ta cũng không tin." Hắn vừa nói, vừa hướng về phía ta chậm rãi đi tới.
"Đừng tới đây, ta không tin ngươi, ngươi thích Cố cô nương như vậy, ngươi đến trêu chọc ta làm gì?" Ta vừa nói, cây trâm trên cổ càng dùng sức.