Khi Người Từng Được Giúp Đỡ Trở Thành Ác Nhân - 01.
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:06:22
Lượt xem: 924
"Chị ơi, xin chị tài trợ cho em đi."
Tôi nhìn cậu bé trước mặt với khuôn mặt bầm dập, đôi mắt trong veo như những viên ngọc tinh khiết nhất trên đời.
Cậu bé thấy tôi không nói gì nhưng vẫn không bỏ cuộc, cố chấp nắm lấy tay áo tôi.
Kiếp trước, vừa nhìn vào đôi mắt đó, tôi đã lập tức quyết định tài trợ cho cậu.
Nhưng tôi lại không biết rằng, đôi mắt cũng có thể lừa người.
Cậu ta không phải là thiên thần thuần khiết, mà là ác quỷ đến từ địa ngục.
Vì vậy, lần này, dù cho Giang Hà có nói thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không d.a.o động.
Tôi kiên quyết chỉ tay vào cậu bé đánh Giang Hà mạnh nhất: "Em tên là gì?"
Ánh mắt Giang Hà trong thoáng chốc đã bị che phủ bởi một tầng u ám.
"Giang Sơn."
Giang Sơn cao hơn Giang Hà một cái đầu, ánh mắt nhìn tôi đầy lạnh lùng và bất an.
Nhưng tôi cũng có thể thấy được sự kiên cường trong đôi mắt ấy.
Rất giống với ánh mắt mà kiếp trước tôi từng thấy ở một người.
Viện trưởng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy niềm nở: "Cô Lâm, Giang Sơn vẫn là một đứa trẻ ngoan, vừa rồi cô nhìn thấy tình cảnh đó...."
"Chị ơi, Giang Sơn luôn cùng mọi người bắt nạt em!"
Viện trưởng còn chưa kịp giải thích xong cảnh "bắt nạt" mà chúng tôi vừa nhìn thấy, Giang Hà đã nhanh chóng lên tiếng.
"Ồ? Vậy tại sao họ lại bắt nạt em?"
Tôi giả vờ tỏ vẻ hứng thú, nhìn Giang Hà.
"Không có lý do gì cả, họ chỉ thích nhìn dáng vẻ em cầu xin thôi."
Giang Hà cúi thấp đôi mắt, che giấu sự thật.
Nhưng tôi lại nhớ đến kiếp trước, tôi từng hỏi cậu ta: "Tại sao em lại cưỡng h.i.ế.p người ta sau khi uống rượu?"
Cậu ta cũng cúi mắt như vậy, khóe miệng mang theo ý cười: "Không có lý do gì cả, cô ta ăn mặc khiêu khích như vậy, chẳng phải là muốn em chiếm lấy cô ta sao?"
Mọi việc xảy ra đều có nguyên do.
Kiếp trước, tôi luôn nghĩ rằng mọi người hợp sức lại để bắt nạt Giang Sơn, mà chưa từng nghĩ rằng có lẽ đó không phải là bắt nạt, mà là hành động vì chính nghĩa.
"Viện trưởng, tôi chọn tài trợ cho Giang Sơn."
Giang Sơn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trên gương mặt đầy sự không tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khi-nguoi-tung-duoc-giup-do-tro-thanh-ac-nhan/01.html.]
Giang Hà còn ngạc nhiên hơn:
"Chị ơi, nó là đứa trẻ hư, sao chị lại chọn tài trợ cho nó!"
"Chị đã chọn nhầm người rồi, chị có biết không?"
"Chị phải tài trợ cho em mới đúng!"
Giang Hà gào thét điên cuồng, không còn chút dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu ban nãy.
Thì ra, cậu ta từ nhỏ đã như vậy, hễ không đạt được thứ mình muốn là gào thét điên loạn.
Viện trưởng ngượng ngùng kéo Giang Hà sang một bên, còn định nói gì đó, tôi đã nắm lấy tay Giang Sơn:
"Em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười bốn."
Trên mặt Giang Sơn thoáng chút ngại ngùng, làn da ngăm đen lộ ra vài nét đỏ ửng.
Lòng bàn tay cậu ta có chút thô ráp, đầy những vết chai sần.
Cậu ngại ngùng gãi đầu: "Trại trẻ mồ côi ngày thường không đủ chi tiêu, em sẽ ra ngoài kiếm chút tiền tiêu vặt để mua kẹo cho em gái."
"Em còn có em gái sao?"
Lúc này, viện trưởng cũng thở hổn hển chạy lại.
"Xin lỗi cô Lâm."
Tôi nhìn bộ quần áo nhàu nhĩ trên người viện trưởng, chắc hẳn đều là do Giang Hà làm ra.
"Cô Lâm, Giang Sơn còn có một cô em gái tên là Giang Giang, mấy năm nay Giang Sơn vì muốn chăm sóc em gái nên không chấp nhận bất cứ gia đình nào nhận nuôi, vì thế đã lớn thế này mà vẫn còn ở đây."
Viện trưởng thở dài một tiếng.
Tôi lật từng trang tài liệu mà viện trưởng đưa qua, hóa ra bố mẹ của Giang Sơn đã qua đời vì tai nạn xe, chỉ để lại cậu ấy và cô em gái nhỏ hơn cậu ấy sáu tuổi.
Giang Giang là một cô bé rất xinh đẹp, mái tóc rối bù buộc một cách sơ sài.
Tôi tìm một chiếc lược, cột cho bé một kiểu tóc thật gọn gàng và đẹp đẽ.
Giang Giang vui vẻ xoay vòng tròn: "Anh ơi, em có đẹp không?"
Viền mắt Giang Sơn đỏ lên: "Giang Giang thật đẹp."
"Em đẹp thế này, tên xấu xa kia còn bắt nạt em, hừ!"
Lời của Giang Giang khiến tôi lập tức cảnh giác.