Khi Người Từng Được Giúp Đỡ Trở Thành Ác Nhân - 02.
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:06:47
Lượt xem: 693
Tôi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Giang Giang: "Giang Giang, có thể nói cho chị biết ai đã bắt nạt em không?"
Giang Giang muốn nói nhưng lại không dám nói, ánh mắt cứ nhìn về phía anh trai và viện trưởng.
"Viện trưởng, ngài có thể ra ngoài một lát được không?"
Nhà tài trợ đã lên tiếng, viện trưởng dù không muốn cũng chỉ có thể làm theo.
"Chị đẹp ơi, là Giang Hà đó, cậu ta luôn bắt nạt em. Cậu ta giật tóc em, bỏ sâu vào cặp của em, còn bắt em cởi váy ra cho cậu ta xem.
"Anh trai nói làm như vậy là sai, nên không cho em chơi với cậu ta, cũng không cho em ăn kẹo của Giang Hà, nếu em muốn ăn kẹo thì anh trai sẽ mua cho em."
Nghe lời của Giang Giang, tôi như quay lại đêm mưa hôm ấy.
Giang Hà trói tay tôi lại, để mặc hai gã đàn ông khác xé toạc quần áo tôi.
Tôi chẳng khác gì một con búp bê rách nát, cảm nhận từng giọt mưa thu rơi trên gương mặt, nhìn Giang Hà đang chuyển động trên thân thể tôi: "Giang Hà, cậu c.h.ế.t không toàn thây."
"Tôi là ân nhân của cậu, tài trợ cậu học đại học, cho cậu tiền, giúp cậu làm lại cuộc đời, bây giờ cậu còn tệ hơn cả súc vật."
Giang Hà hoàn toàn không để tâm đến lời chửi mắng của tôi, thậm chí càng hưng phấn hơn, động tác bên dưới càng thêm điên cuồng.
Hắn bóp chặt cằm tôi nói: "Lâm Như, chị biết lần đầu tiên tôi gặp chị ở trại trẻ tôi đã nghĩ gì không?
"Tôi nghĩ, người phụ nữ như thế này, chắc là ngủ sẽ sướng lắm nhỉ!
"Bây giờ ngủ thật rồi, cũng chẳng có gì ghê gớm."
Nước mắt tôi hòa lẫn với nước mưa trượt dài, cơ thể càng ngày càng đau đớn.
Tôi dần mất đi ý thức, từng người từng người lại tiếp tục thay thế nhau trên thân thể tôi.
Giang Hà cầm điện thoại quay lại toàn bộ mọi thứ trước mắt:
"Con gái độc nhất của Chủ tịch một tập đoàn bất động sản nổi tiếng đang "đại chiến" với tám gã đàn ông, Lâm Như, chị sẽ nổi tiếng thôi."
Tôi hoàn toàn không còn sức để chửi hắn, chỉ có thể dùng ánh mắt để dồn ép hắn đến chết.
Giang Hà hoàn toàn không để tâm, vẫn tiếp tục nói để chọc tức tôi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khi-nguoi-tung-duoc-giup-do-tro-thanh-ac-nhan/02.html.]
“Chị không phải đã mắng tôi là nên xuống địa ngục sao?
“Xuống địa ngục thì tôi cũng sẽ kéo chị theo.
“Dù sao thì chính chị đã giúp đỡ tôi, sai lầm của tôi, chị cũng phải chịu trách nhiệm.”
Trước khi nhắm mắt lại, suy nghĩ duy nhất của tôi là nếu được làm lại một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không giúp đỡ hắn.
Tôi nhất định phải đưa hắn vào tù trước.
Giang Giang thấy tôi không nói gì, dùng đôi tay nhỏ mềm mại của mình bóp nhẹ ngón cái của tôi:
“Chị xinh đẹp ơi, chị sao thế?”
Khoảnh khắc tôi tỉnh lại, khóe mắt cũng lăn xuống một giọt nước mắt.
“Chị xinh đẹp ơi, không được khóc nhè đâu nhé! Anh trai em nói, khóc sẽ không giải quyết được vấn đề.”
Ngón tay của Giang Giang nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của tôi, nụ cười của bé giống như một mặt trời nhỏ.
“Anh trai em nói đúng.”
Giang Giang ngoan ngoãn ngồi một bên chơi với búp bê, còn Giang Sơn thì lúng túng nhìn tôi:
“Chị Lâm, chị không trách em đánh người sao?”
“Em làm vậy là để bảo vệ em gái mình phải không?”
Giang Sơn gật đầu, siết chặt nắm đ.ấ.m của mình:
“Giang Hà không phải người tốt, không chỉ em gái em mà nhiều bé gái khác trong trại cũng bị cậu ta lừa, bắt các bé cởi quần áo để cậu ta xem.”
“Em không nói cho viện trưởng biết sao?”
Giang Sơn cười nhạo:
“Mẹ của Giang Hà cứ cách vài ngày lại đến văn phòng viện trưởng, hai người họ tốt đến mức chỉ còn thiếu mặc chung một cái quần nữa thôi, làm sao mà quản mấy chuyện này chứ.”
Giang Hà còn có mẹ sao?