Khi Người Từng Được Giúp Đỡ Trở Thành Ác Nhân - 04.
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:07:43
Lượt xem: 685
Nhớ lại trước đây, ông ta từng có một đêm vui vẻ với một cô gái làng chơi, sau đó cô gái này tìm đến ông ta, nói rằng mình đã mang thai.
Khi đó ông ta đã đưa một ít tiền để đuổi đi, giờ thì muốn tìm lại đứa con của mình.
Mặc dù sức khỏe không còn tốt, nhưng ông ta tiền nhiều như nước, không đành lòng nhìn đứa con chịu khổ bên ngoài.
Không mong con sẽ chăm sóc mình lúc tuổi già, dù sao ông ta cũng không sống qua được năm nay, chỉ hy vọng đứa con có thể gọi mình một tiếng “bố”.
Đứa trẻ năm nay có lẽ đã trưởng thành, mong mọi người giúp chia sẻ, nếu ai cung cấp được manh mối sẽ nhận được phần thưởng lớn.
Gái làng chơi, chẳng phải đó cũng là nghề của mẹ Giang Hà sao?
Nhưng Giang Hà năm nay chỉ mới mười bốn tuổi, kém con trai của ông chủ mỏ bốn tuổi.
Tôi nhìn thông tin giới thiệu về ông chủ họ Hoàng, tiện tay tra thử, mới phát hiện ra ông ta không hề giàu có như những gì đã miêu tả, thậm chí còn bị kiện tụng liên tục, nợ nần chồng chất.
Ngay cả khi tìm được con trai, thì đứa con trai này không chỉ phải thừa kế tài sản, mà còn phải gánh luôn nợ nần cho ông ta.
Thậm chí còn chưa chắc có tài sản để mà thừa kế.
Tôi tắt trang web, trong đầu lại nảy ra một ý nghĩ mới.
“Chị Mai, hôm nay lại đi thăm con trai hả?”
Giang Mai mặc bộ quần áo hở hang, mỉm cười, cầm túi bước ra khỏi ngõ.
“Cô Giang, cô Giang.”
Tôi nở nụ cười kính trọng, gọi với theo bóng lưng của Giang Mai.
Chữ “cô” trong xã hội hiện đại thường được dùng như một cách xưng hô thông thường, nhưng rơi vào tai của Giang Mai lại mang một ý nghĩa khác.
Giang Mai không những không dừng lại, mà bước chân còn nhanh hơn.
Tôi chạy nhanh vài bước, kéo cánh tay của cô ấy lại:
“Cô Giang, tôi là thư ký của Tổng Giám đốc Hoàng, có tiện nói chuyện một lát không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khi-nguoi-tung-duoc-giup-do-tro-thanh-ac-nhan/04.html.]
“Tổng Giám đốc Hoàng? Tôi không quen biết ông Hoàng nào cả.”
Trên mặt Giang Mai lộ ra vài phần khó chịu, khách của cô ấy đều là công nhân, làm gì có Tổng Giám đốc nào chứ.
Tôi mỉm cười, đưa tờ báo tìm con với số tiền thưởng lớn mà tôi đã chuẩn bị sẵn cho Giang Mai:
“Tổng Giám đốc Hoàng của chúng tôi nói mười mấy năm trước từng có một đêm vui vẻ với một người phụ nữ ở đây, bây giờ sức khỏe không tốt, muốn tìm lại đứa con trai để thừa kế tài sản.”
Giang Mai buột miệng:
“Không thể nào là tôi được, tôi nhớ mình chưa từng giao dịch với ông Hoàng này, hơn nữa con trai tôi không có...”
“Cô Giang, đừng nói chắc như vậy, cô cứ suy nghĩ kỹ đi.
“Huống hồ, nếu tôi giúp Tổng Giám đốc Hoàng tìm được con trai, tôi cũng sẽ nhận được một khoản tiền thưởng hậu hĩnh. Nếu cô cân nhắc kỹ rồi, nhớ liên lạc với tôi nhé.”
Tôi để lại một tấm danh thiếp của mình, còn in cả thông tin về tài sản của Tổng Giám đốc Hoàng ra cho cô ấy.
Trong thời đại mà ai ai cũng có thể lên mạng tìm hiểu như hiện nay, tin tức về ông Hoàng và thân phận của ông ta đương nhiên không thể giấu giếm được.
Nhưng tôi tin rằng với chỉ số IQ của Giang Mai và Giang Hà, họ sẽ không nghĩ đến chuyện còn tồn đọng các khoản nợ phía sau.
Quả nhiên chưa đầy hai ngày, tôi đã nhận được điện thoại của Giang Mai.
Tôi hẹn gặp cô ấy ở quán cà phê, cô mặc một bộ quần áo không phù hợp, ngồi rụt rè đối diện tôi:
“Xin lỗi, tôi đến trễ.”
Tôi mỉm cười:
“Không sao, sau này cô sẽ là bà Hoàng, là bà chủ của tôi rồi.
“Đây là ảnh và chứng minh thư của Giang Hà, cô xem qua đi.”
Tôi vuốt ve tấm chứng minh thư mới tinh của Giang Hà, năm sinh trên đó đã được sửa lại thành năm mà ông Hoàng đã nói.
Giang Mai cẩn trọng nhìn từng cử chỉ của tôi.