Khi Người Từng Được Giúp Đỡ Trở Thành Ác Nhân - 03.
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:07:24
Lượt xem: 614
Giang Sơn dường như hiểu được sự ngạc nhiên của tôi, quan sát bên ngoài rồi nhỏ giọng nói:
“Mẹ hắn là gái đứng đường, mang thai Giang Hà nhưng không nuôi nổi, liền đem hắn gửi vào trại trẻ mồ côi.”
Tôi ngạc nhiên nhìn Giang Sơn, chuyện này đúng là quá sốc.
“Mấy đứa trong trại trẻ mồ côi các em trưởng thành sớm như vậy sao? Những chuyện này mà các em cũng biết?”
Giang Sơn lại bắt đầu ngượng ngùng:
“Tất cả là do nghe lén người lớn trong viện nói thôi.”
Tôi khẽ cười, xoa đầu Giang Sơn, nhưng cậu lại ngượng ngùng né tránh:
“Chị Lâm, em đã mười bốn tuổi rồi, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Câu nói này làm tôi nhớ lại những chuyện đã xảy ra sau khi tài trợ Giang Hà ở kiếp trước.
Hắn luôn vô thức nắm lấy tay tôi, dùng cánh tay vô tình cọ vào n.g.ự.c tôi, thậm chí còn đặc biệt chú ý đến dáng người của tôi.
Nhưng lại bỏ qua rằng dù lớn lên trong trại trẻ mồ côi, hắn cũng đã là một thiếu niên mười bốn tuổi.
Vì vậy, những hành động vô tình, tình cờ, không cố ý đó, tất cả đều là hắn cố ý sắp đặt.
Thật đáng thương, lúc ấy tôi hoàn toàn không để ý đến những điều đó.
Tôi không bận tâm đến sự tránh né của Giang Sơn, nhìn sang Giang Giang dễ thương ngoan ngoãn bên cạnh, lớn lên xinh đẹp như vậy mà lại không có khả năng tự vệ, đó là một mối nguy hiểm tiềm tàng.
“Em và em gái có muốn được chị nhận nuôi không?”
Đôi mắt của Giang Sơn mở to, vì ban đầu tôi chỉ nói đến việc giúp đỡ.
“Chị Lâm, em đã mười bốn tuổi rồi, chị chắc chắn chứ?”
“Em nghĩ chị sẽ đùa về chuyện này sao?”
Nghe vậy, Giang Sơn vẫn rất xúc động, trong mắt rưng rưng nước mắt vì vui mừng:
“Chị Lâm, chị yên tâm, sau này khi em có công việc, em nhất định sẽ báo đáp chị thật tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khi-nguoi-tung-duoc-giup-do-tro-thanh-ac-nhan/03.html.]
“Không cần, chỉ cần em sống tốt cuộc sống của mình là được.”
Nhân viên của công ty phụ trách xử lý các thủ tục phía sau, tôi dẫn Giang Sơn và Giang Giang rời đi trước.
Giang Hà trốn sau cột, nhìn Giang Sơn với ánh mắt đầy ghen tị và căm hận.
Viện trưởng nở nụ cười hiền lành, muốn dùng tay vuốt tóc đuôi sam của Giang Giang, nhưng Giang Giang theo phản xạ liền né tránh.
Những chi tiết nhỏ như vậy đương nhiên tôi không bỏ qua, xem ra phía sau viện trưởng còn có chuyện khác.
……
Quản gia nhà tôi vì vợ bị bệnh nên vẫn chưa có con.
Nhìn thấy Giang Sơn và Giang Giang mà tôi mang về, ông ấy vui mừng khôn xiết:
“Tiểu thư, tôi nhất định sẽ chăm sóc bọn trẻ thật tốt.”
Tôi gật đầu, nhìn Giang Sơn với ánh mắt lo lắng, nhẹ nhàng an ủi:
“Giang Sơn, chú Vương đã làm việc ở nhà chúng ta hơn hai mươi năm rồi, từ nhỏ chị đã được chú ấy chăm sóc.
“Vợ của chú Vương là hiệu trưởng trường mầm non, nên Giang Giang ở chỗ cô ấy cũng sẽ được chăm sóc rất tốt.
“Nhà chú Vương ở ngay cạnh nhà chúng ta, nên chúng ta vẫn có thể thường xuyên gặp nhau.”
Nghe tôi nói nhiều như vậy, Giang Sơn mới chủ động đưa tay ra, nắm lấy bàn tay của chú Vương.
Bọn họ vừa đi, tôi liền liên hệ với thám tử tư để điều tra chuyện của Giang Hà và mẹ cậu ta.
Bận rộn cả ngày, mãi đến khi ngâm mình trong bồn tắm, tôi mới thật sự cảm nhận được cảm giác sống lại một kiếp khác.
Hơi nước ấm áp ôm lấy tôi, xua tan đi cái lạnh lẽo của đêm mưa ở kiếp trước.
Tôi lướt xem tin tức trên điện thoại, một bài đăng tìm con với số tiền thưởng lớn thu hút ánh mắt của tôi.
Ông chủ mỏ than họ Hoàng vì mắc bệnh ung thư, không có con cái nối dõi.