KHÔNG BAO GIỜ GẶP LẠI NỮA - C4
Cập nhật lúc: 2024-09-08 09:37:50
Lượt xem: 704
Vì tôi phải mất hơn ba năm mới chữa được bệnh dạ dày của Lục Từ.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tôi cẩn thận đỡ hắn lên giường, đúng lúc nghe được những lời hắn đang lẩm bẩm.
Lúc đầu tôi không biết hắn đang gọi ai.
Ngày hôm sau, tôi tới công ty luật của Lục Từ đưa cháo để bồi bổ dạ dày và giải rượu cho hắn. Tôi gặp Lâm Miểu Miểu, một người thời trang, cao ráo, xinh đẹp, hào phóng trong văn phòng của hắn, cô ta đã chủ động chào hỏi tôi, giống như một nữ chủ nhân.
Cô ta nói: “Chị dâu đúng không, tôi là Lâm Miểu Miểu, lớn lên cùng với Lục Từ. Lúc trước ra nước ngoài, vừa mới trở về hôm qua.”
Lúc này tôi mới biết, “Miểu Miểu” mà Lục Từ nhắc tới hôm qua không phải “Miêu Miêu” mà tôi nghĩ tới.
*“淼” tên nu8, “喵” và từ tượng thanh tiếng mèo kêu đều có cách phát âm giống nhau là “miao”
Tôi còn tưởng hắn say rượu nên cho mèo hoang ăn.
Sau này tôi tự hỏi, hắn thích mèo như vậy, có phải vì “Miêu” và “Miểu” phát âm giống nhau hay không.
Ngày hôm đó, Lâm Miểu Miểu đã chủ động thêm wechat của tôi.
Cô ta nói rằng vừa mới về nước, muốn kết bạn nhiều hơn.
Còn nói cháo tôi nấu rất ngon, Lục Từ thật sự rất may mắn.
Sau đó, tôi thường thấy vòng bạn bè của Lâm Miểu Miểu đăng những mẩu tin nhỏ về cô ta và Lục Từ.
Khi cô ta gọi điện, Lục Từ sẽ tới gặp cô ta càng sớm càng tốt cho dù có muộn hay bận rộn đến mức nào đi nữa.
Hắn nói: “Miểu Miểu sợ bóng tối, nhà cô ấy mất điện nên anh đến ở với cô ấy.”
Hắn nói: “Hôm nay là sinh nhật của Miểu Miểu, cô ấy không có nhiều bạn bè, anh đến chung vui với cô ấy một chút.”
Hắn nói: “Miểu Miểu bị bệnh, cô ấy một mình trong nước không có gia đình, anh tới thăm cô ấy.”
Đã quá nhiều lần Lục Từ rời bỏ tôi vì Lâm Miểu Miểu.
Mỗi lần như vậy hắn đều nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, Miểu Miểu và anh không có quan hệ gì với nhau cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khong-bao-gio-gap-lai-nua/c4.html.]
Tôi luôn thuyết phục bản thân rằng không có chuyện gì cả, giữa họ không có chuyện gì cả.
Nhưng bây giờ, được tận mắt chứng kiến, tôi mới nhận ra mình thật nực cười.
Còn thảm hại nữa.
4.
Lục Từ và Lâm Miểu Miểu đã đến đồn cảnh sát.
Vừa bước vào đã nghe thấy có người đang bàn tán về vụ tai nạn xe hơi tối qua.
“Người gọi cảnh sát là chủ một nhà hàng nhỏ, anh ta nói rằng anh ta nhận ra váy của người quá cố. Tối qua đến nhà hàng của anh ra rất muộn để lấy đồ ăn cho chồng cô ấy,” một cảnh sát cho biết.
“Chồng cô ấy bị bệnh dạ dày, chỉ có thể ăn cháo ở chỗ anh ta.”
“Nhưng cả buổi tối không thấy chồng cô ấy tới tìm người?”
Một cảnh sát khác nói: “Bây giờ t.h.i t.h.ể hoàn toàn không thể nhận dạng được, ngoại hình không có nào cách để xác định, điện thoại di động cũng bị nghiền nát, thẻ điện thoại bị hỏng. Tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ là chờ đợi điện thoại được sửa lại và xác minh DNA.”
“Thủ phạm vẫn chưa bị bắt à?” Cảnh sát hỏi.
“Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm từ tất cả các camera giám sát của thành phố.” Một cảnh sát cho biết: “Hung thủ rất đáng gờm, tránh được tất cả camera một cách hoàn hảo, sau đó biến mất trong không khí.”
“Có khi nào có chuẩn bị từ trước không?”
Cảnh sát suy đoán.
“Vẫn phải đợi kết quả pháp y để xác nhận danh tính của người đã ch trước khi tiến hành điều tra chuyên sâu.”
Sau khi nghe cảnh sát thảo luận, tôi thấy cơ thể Lâm Miểu Miểu run rẩy.
Lục Từ cũng chú ý tới sự sợ hãi của cô ta, đưa tay nắm thật chặt, an ủi: “Đừng sợ.”
Lâm Miểu Miểu gật đầu.