KHÔNG NGOAN - C16
Cập nhật lúc: 2024-07-15 11:57:26
Lượt xem: 1,015
17.
Triệu Sách cuối cùng cũng chịu nhả.
Ngày mà giấy ly hôn đến tay.
Tôi thở phào một hơi, ôm một bó hoa bách hợp tôi thích nhất về.
Vừa tới cửa nhà.
Một bóng người thoáng hiện lên.
“Miểu Miểu, cuối cùng con cũng về, mẹ đã chờ con lâu lắm rồi.”
Nhìn người phụ nữ trung niên vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt.
Da đầu tôi hơi run lên.
“Chú của con bị bỏ tù rồi, mấy người kia dám nói ông ấy quấy rối một đứa bé gái.”
“Con bé đó nhìn là biết không đứng đắn.”
“Em trai con đi cờ b.ạ.c bị người khác bắt lại, nói nếu không trả tiền thì sẽ chặt một ngón tay của nó.”
“Em trai con tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, đều là do người khác lừa nó…”
Tôi cố gắng đè nén hơi thở trong lồng n.g.ự.c xuống.
Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi.
“Mẹ, mẹ có thể đừng mãi là bộ dạng này được không?”
“Chuyện gì cũng tại người khác, còn chồng con mẹ luôn đúng à?”
Mẹ tôi trừng to hai mắt.
“Con nhóc kia mày nói cái gì đấy? Đó là cha dượng và em trai mày, mày nói đi, rốt cuộc mày có muốn cứu họ không?”
“Ai nói mẹ biết con ở đây?”
“Là Triệu Sách đó, một người chồng tốt như nó mà mày còn không muốn, lại còn đi nuôi thằng khác bên ngoài…”
Tôi day day mi tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khong-ngoan/c16.html.]
“Ngưng, đấy là chuyện của con, không cần mẹ quan tâm.”
“Với lại, con nói rõ cho mẹ biết, con cứu không nổi, họ phạm sai lầm thì nên nhận được hình phạt thích đáng.”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Mẹ tôi nổi giận, mặt nổi đầy gân xanh.
Vừa giận vừa oán đưa tay ra: “Thế thì cho tao ít tiền.”
Tôi cười: “Mẹ, mấy năm trước con đã đưa cho mẹ một khoản đủ để dưỡng lão, giờ thì hết rồi.”
“Con nhóc c.h.ế.t dẫm nhà mày, thứ không có lương tâm, mày cứ chờ đó cho tao.”
Mẹ tôi hùng hồn bỏ đi.
Cố Thận Ngôn nối gót trở về.
18.
Anh ôm lấy tôi, thả tôi trên xích đu ban công.
Sau đó pha cho tôi muốn tách trà hoa hồng.
Gần đây tư thế chăm sóc tôi của anh ấy ngày càng thành thạo.
“Anh nghe rồi à?”
Anh không thể phủ nhận mà gật đầu.
“Miểu Miểu, nếu gia đình ban đầu của em mang đến cho em năng lượng tiêu cực vô tận.”
“Vậy thì em hãy lớn mật cắt đứt hoàn toàn với cái gia đình ấy.”
“Hãy nhớ rằng, chuyện này chẳng có gì đáng xấu hổ cả.”
Cố Thận Ngôn hiểu tôi.
Mấy lời ấy cũng là những suy nghĩ trong lòng tôi.
“Cố Thận Ngôn, vậy sau này em sẽ không còn người thân nữa rồi.”
Anh khẽ hôn lên trán tôi.
“Đừng sợ, em còn có anh mà.”