KHÔNG NGOAN - C18
Cập nhật lúc: 2024-07-15 11:58:46
Lượt xem: 683
20.
Tôi lao vào văn phòng Triệu Sách.
Muốn cho hắn hai cái bạt tai thật mạnh.
Ai mà dám nói những chuyện này không phải do một tay hắn gây nên chứ?
Dùng chuyện tôi sợ nhất công kích tôi, khiến tôi bẽ mặt.
Chờ đến khi tôi sa sút đến mức rơi vào bùn lầy, buộc tôi phải phụ thuộc vào hắn thêm lần nữa.
Không biết xấu hổ.
Chỉ là tôi không ngờ có người động tay trước.
Cố Thận Ngôn ung dung đeo đồng hồ, cái cúc trên cổ tay áo.
Dùng ngón cái lau đi vệt m.á.u ở khóe môi.
Cả người dường như bao phủ một vẻ đẹp hỏng hóc, rất quyến rũ.
Đánh nhau mà vẫn câu hồn người.
“Miểu Miểu, em đến rồi à?”
“Triệu Sách…”
“Hắn không bị sao cả, dạy dỗ chút mà thôi.”
Triệu Sách trên mặt đất chật vật vô cùng, hẳn cũng không phải dạy dỗ chút như anh nói.
Quần áo rách nát, khóe miệng cũng rách nát, mặt mày xanh xanh tím tím, chẳng còn chỗ nào lành lặn.
Nhưng mà, nhìn rất đã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khong-ngoan/c18.html.]
Cố Thận Ngôn hừ lạnh.
“Chỉ có hạng đàn ông vô dụng mới dùng trinh tiết để công kích một người phụ nữ.”
“Cho đến tận bây giờ tao cũng chỉ thuộc về một mình Miểu Miểu, còn mày?”
“Chỉ là một trái dưa nát mà sao thượng đẳng vậy cơ chứ, vượt rào hết lần này đến lần khác.”
“Còn muốn lợi dụng người thân Miểu Miểu hủy hoại sự nghiệp của em ấy.”
“Mày không hiểu à? Đàn ông mà đi hủy hoại sự nghiệp của phụ nữ sẽ bị sét đánh ch đó.”
“Miểu Miểu…”
“Miểu Miểu, anh đau…” Triệu Sách đau đớn ôm ngực.
Đã từng có những lúc, chỉ cần hắn than đau một tiếng, tôi sẽ quan tâm, dỗ dành và xoa cho hắn.
Nhưng cũng chỉ là đã từng mà thôi.
“Miểu Miểu, em nhìn chút đi mà, anh thật sự bị bệnh.”
Hắn run rẩy lấy ra tờ đơn chẩn đoán ung thư.
Tôi đối diện với ánh mắt chờ mong của hắn.
Nói từng chữ thật rõ ràng: “Triệu Sách, đáng đời anh.”
Sắc mắt của Triệu Sách lập tức xám như tro tàn, ánh mắt ảm đạm đi, không thể thấy từ đó chút tia sáng nào.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
“Miểu Miểu, anh chóng mặt quá, nhanh lên, gọi cấp cứu.”
Cố Thận Ngôn một bộ muốn ngất làm tôi giật cả mình.