Không Thể Bán Mèo Nhỏ - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-18 01:32:18
Lượt xem: 79
An Cửu Cửu đói bụng rồi.
Mở mắt ra, xung quanh là một mảng tối thui. Chiếc điều hòa cũ kỹ đang phả ra những luồng gió lạnh. Điện thoại di động đã mấy ngày không được sạc, tắt máy im lìm. Cốc nước đặt trên tủ đầu giường cũng đã cạn khô thấy đáy.
Cô chật vật ngồi dậy, cố chịu đựng cơn choáng váng bước xuống giường, cầm theo cốc nước đi ra mở cửa phòng, nhắm mắt đứng trong phòng khách bật đèn lên, miệng hô to: "Mẹ ơi, con đói!"
"Lại đây đi", có người trả lời cô: "Ăn một ít hoành thành nhé."
Không phải giọng của mẹ, là Trì Thác.
An Cửu Cửu đứng trong phòng khách với mái tóc bù xù như ổ gà, đầu óc đờ đẫn vì đã ngủ quá lâu đến mức tạm mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ có thể ngây ngốc thốt ra một tiếng: "Hả?"
"Mẹ em đi thành phố Lâm rồi", Trì Thác rất tự giác mở rộng nghĩa của một tiếng "Hả?" vừa rồi, "Dì ấy sợ em ngủ lâu quá sẽ c.h.ế.t đói nên nhờ anh tới xem thử, tiện thể bảo anh đưa cho em bài thi của hai ngày qua cho em."
An Cửu Cửu vẫn đứng yên tại chỗ, cái đầu bù xù lắc qua lắc lại. Một lúc sau, cô lê dép đi tới bên bàn cà phê lấy chiếc điều khiển từ xa bật điều hòa trong phòng khách, sau đó lững thững đi vào phòng ăn.
"Em đi thay quần áo trước đi đã.". Trì Thác không hề quay đầu lại nhìn cô.
An Cửu Cửu ngơ ngác gãi cổ, cúi đầu nhìn chiếc áo yếm và quần đùi mát mẻ đang mặc trên người, lẩm bẩm câu gì đó nghe không rõ rồi lê dép đi vào phòng ngủ. Năm phút sau, cô xuất hiện trở lại với bộ đồ bình thường hơn, đôi mắt cũng đã tỉnh táo lại.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"Anh tới lâu chưa?". Cô đi tới đối diện với Trì Thác, ngồi xếp bằng chờ anh dọn bát hoành thánh phần mình lên bàn: "Thêm tí rong biển đi!"
"Vừa đủ thời gian làm xong một bài thi.". Nước trong nồi vừa sôi, Trì Thác đang nấu súp cho cô, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy vết hằn của chiếc gối đầu vẫn còn in trên trán của cô, đã vậy cô còn ngáp dài một cái đến nỗi mặt mày méo mó, vẻ ặt của anh đầy vẻ ghét bỏ: "Không đánh răng à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khong-the-ban-meo-nho/chuong-11.html.]
"Xời, rồi.". An Cửu Cửu nằm bò ra bàn, tay cầm sẵm thìa chờ cơm.
"Em còn sốt không?". Trì Thác nấu súp xong, xoay người đi lấy chiếc nhiệt kế trong cặp ra đưa cho cô: "Kiểm tra đi."
"Vốn dĩ em có sốt đâu mà.". Miệng cô làu bàu nhưng tay vẫn nhận lấy chiếc nhiệt kế kẹp vào nách, tiếp tục nằm bò ra bàn.
Cặp sách của Trì Thác đặt ở trên chiếc ghế đẩu đối diện bàn ăn, một nửa mặt bàn bày đầy những đề và bài thi sai. Bên cạnh là chiếc quạt điện dự phòng mỗi lần vào bếp nấu ăn của mẹ cô đang được mở ở mức gió nhẹ nhất, mỗi một lần quạt quay đầu qua lại, gió thổi tới xấp bài thi sẽ lại cuộn tròn mất một tờ.
Trong phòng bếp đang bật mây hút mùi, Trì Thác đang thả những sợi hoành thánh mua được bên đường sau giờ tan học vào nồi nước sôi. Bên cạnh anh là bát sứ trắng đang bốc khói lên nghi ngút. Sau khi hoành thánh đã được nấu chín kỹ, một mùi hương dễ chịu tỏa ra khắp phòng bếp, xua tan đi thứ mùi hỗn tạp khó ngửi của hai ngày trước, chỉ còn đọng lại trong không gian một thứ mùi mang cảm giác yên bình.
An Cửu Cửu nhắm nghiền đôi mắt ngái ngủ tới tận khi một bát hoành thánh với tôm và rong biển đang bốc khói được đặt xuống trước mặt cô. Cô hít hà, ghé mũi sát xuống, ngửi đi ngửi lại thật kỹ.
"Không có tiêu trắng", Trì Thác vừa nố vừa rút chiếc nhiệt kế kẹp trong nách cô ra, "trong tủ lạnh có mỗi một quả ớt cay, anh cắt bỏ vào nấu chung rồi."
Chắc là cá lọt lưới nằm chơ vơ lẻ loi trong góc tủ lạnh, sớm muộn gì chả tới lúc bị lôi đầu ra cắt nhỏ thành từng miếng để làm gia vị chứ.
36.8°C. Ừm, đúng là không sốt.
"Được có mỗi một quả...". An Cửu Cửu tỏ vẻ tiếc nuối, húp một ngụm nước canh.
Ớt cay đã được Trì Thác thái nhuyễn nên chỉ uống nước canh thôi vẫn có vị cay rất rõ. Rất ngon! Cô bắt đầu chuyên tâm làm no cái bụng, ăn được nửa bát hoành thánh, tinh thần cũng phấn chấn hơn hẳn. Miệng nhai nhóp nhép miếng rong biển, mắt cô đảo tới bài thi trong tay Trì Thác. Ôi trời, là môn Toán!