KHÔNG XỨNG LÀM MẸ - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2024-10-04 14:56:25
Lượt xem: 4,209
“Đúng vậy, ngủ với nhau, còn có thai. Sau đó, vào ngày cưới của hai người, Lục Yến Châu đột nhiên nhận ra mình yêu mẹ cô, muốn hủy hôn với Mạnh Tri Vũ. Đứa bé mới ba tháng tuổi đó cũng vì tai nạn mà bị ép phá bỏ.”
Lục Dữ cười nhạo, cậu ta hỏi tôi: “Nếu cô là Mạnh Tri Vũ, bị đùa giỡn tình cảm, mất con, thậm chí còn vì thế mà bị thương, không bao giờ có thể sinh con nữa. Vậy cô nói xem, cô có muốn trả thù không?”
Vì vậy, đây chính là cơ hội để chúng tôi trở thành đồng minh.
Không liên quan đến tình yêu, chỉ cần bọn họ chết!
6
Bỏ nhà ra đi, mẹ tôi có thể coi là người chơi chuyên nghiệp bậc nhất rồi.
Chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ -
Bà ta đã đáp xuống một thành phố khác, thành thạo che giấu tung tích của mình, tìm một nơi chim hót hoa thơm, âm thầm rơi lệ, rồi chờ đợi người đàn ông đó xuất hiện.
Mà tất cả những chuyện này lại xảy ra quá đột ngột.
Lục Yến Châu rời đi, trong công ty nhất thời không có người chủ sự, Lục lão gia rất không vui.
Lúc này, Lục Dữ liền xuất hiện.
Bất kể đời trước thế nào, nhưng người già rồi, bắt đầu nhớ đến tình thân.
Lục Dữ, là cháu trai duy nhất của ông ta hiện tại.
Không có Lục Yến Châu áp chế, Lục lão gia trực tiếp nhét người vào công ty, bắt tay xử lý một số dự án cấp bách của công ty.
"Tôi thật không ngờ, nhiều công việc như vậy, anh lại hoàn thành tốt như thế."
Nghe tôi nói, Lục Dữ mỉm cười.
"Muốn đối đầu với Lục Yến Châu, phải có đầu óc kinh doanh còn hơn cả hắn. Nếu không làm được, tôi chỉ là con kiến dưới đất, có thể bị hắn bóp c.h.ế.t bất cứ lúc nào."
Vì vậy, dù không phải là thiên tài, cũng phải nỗ lực hết sức.
Khi cơ hội hiếm hoi này đến, hãy nắm bắt một cách dứt khoát, cố gắng thể hiện giá trị của bản thân.
May mắn thay, anh ta đã làm được.
Nhưng bởi vì sự tồn tại của hào quang nam chính, Lục Dữ chắc chắn không dễ dàng tiếp quản công ty như vậy.
Vừa mới thu phục được vài vị giám đốc, Lục Yến Châu đã ôm mẹ tôi về nhà.
Hai người làm hòa như ban đầu, nhưng chiếc gương vỡ, chắc chắn sẽ có vết nứt.
Vì vậy——
Tôi và Lục Dữ nhìn nhau, bắt đầu kế hoạch B.
7
Tinh Thành, nghĩa trang.
Tôi vừa đặt một bó hoa hướng dương trước mộ ba, mẹ tôi đã đi tới.
Bà ta chỉ vào bông hồng trên tay, nói với tôi: "Kiều Kiều, ba con thích nhất là hoa hồng. Lúc đầu chúng ta quen biết nhau, ông ấy đã nói mẹ giống như hoa hồng vậy..."
Nói đến đây, bà ta lộ ra vẻ mặt e ngại.
Ba ngày trước——
Tôi tìm mẹ, đề nghị muốn về quê, tảo mộ cho ba.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khong-xung-lam-me/chuong-6.html.]
Mẹ và Lục Yến Châu chưa hoàn toàn làm hòa.
Hai người bây giờ vẫn đang trong trạng thái giận dỗi, mẹ càng không thể vượt qua được khúc mắc đó, cả ngày không muốn nói chuyện với ai.
Vì vậy, đề nghị của tôi, bà ta không cần suy nghĩ đã đồng ý.
Không phải là nhớ đến người đàn ông từng yêu bà ta sâu đậm, mà là bởi vì, nếu bà ta đi tảo mộ cho chồng của người khác, Lục Yến Châu nhất định sẽ ghen tuông phát điên, đối với mẹ lúc này, bà ta hẳn là rất muốn nhìn thấy bộ dạng đó.
Dùng một người đàn ông khác, để chọc tức Lục Yến Châu, đạt đến sự cân bằng trong nội tâm.
Cho dù người đàn ông này đã chết, nhưng vẫn có thể trở thành công cụ để bà ta kích thích những người đàn ông khác,
Hồi tưởng lại——
Tôi nhìn mẹ trước mặt, bà ta đang cúi đầu mân mê bông hồng đó.
Tôi không trả lời, vì cảm thấy rất nực cười.
Từ sau bữa tiệc hôm đó, bà ta không chỉ cho người điều tra về những gì tôi đã trải qua, mà còn nói chuyện với Lục Yến Châu, đương nhiên biết rằng lúc đầu tôi vì muốn kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình, bị người ta đẩy vào bụi hoa hồng, toàn thân đều là gai nhọn, m.á.u me đầm đìa, tôi giống như một con nhím đầy máu.
Bất kỳ người cha nào nhìn thấy, chắc hẳn đều đau lòng đến nhỏ máu?
Nếu vậy, làm sao ông ấy có thể thích hoa hồng được?
Xét cho cùng, đó là loài hoa đã khiến con gái ông đau đớn.
Đạo lý này rõ ràng rất đơn giản, nhưng mẹ tôi không biết.
Có lẽ, là không quan tâm.
Tôi đặt tay lên ngực, trái tim đang đập lúc này, sẽ không còn vì người phụ nữ trước mắt này mà có quá nhiều sóng gió.
Cho dù, trong cơ thể chúng tôi chảy cùng một dòng máu.
Chỉ là trước mộ ba, tôi vẫn muốn hỏi: "Lúc đầu mẹ rời đi, có từng nghĩ đến con và ba không?"
Mẹ tôi sững người, vẻ mặt như làm sai chuyện, cúi gằm mặt xuống, không nói gì.
"Câu hỏi này khó trả lời lắm sao?"
Thực ra tôi không quan tâm.
Chỉ là có người, cả đời đều nhớ nhung, tôi phải thay ông ấy hỏi một câu.
Mẹ tôi ngẩng đầu, nhìn bức ảnh trên bia mộ, bà ta không khỏi rơi nước mắt.
Vẫn là vẻ mặt vô tội đến cùng cực đó.
Như thể, bà ta mới là người bị hại.
"Lúc đầu mẹ rời đi, thật sự chỉ muốn ở bên cạnh Yến Châu trong khoảng thời gian cuối cùng. Nhưng không ngờ anh ấy lừa mẹ, mẹ liền..."
Lời chưa nói hết, là sự im lặng.
Tôi cũng không hỏi tiếp nữa.
Xét cho cùng, câu trả lời hiện tại đã đủ để nói rõ vấn đề rồi.
Tôi ngồi xổm trước mộ ba.
Lúc này, ông ấy trong ảnh, vẫn đang mỉm cười với tôi.
"Ba yên tâm, con nhất định sẽ báo thù cho ba."
Tôi âm thầm nói trong lòng.