KHÔNG XỨNG LÀM MẸ - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-10-04 14:57:11
Lượt xem: 2,996
Lại lấy điện thoại ra, liếc xem tin nhắn Lục Dữ gửi cho tôi, sau đó nắm lấy cổ tay mẹ, cùng bà ta xuống núi.
"Đã tảo mộ xong rồi, bây giờ còn sớm, chúng ta về Đế Đô luôn đi."
Có tiền, quả thật là một chuyện rất tiện lợi.
Chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ, chúng tôi đã trở về Đế Đô.
Tài xế riêng đã đợi sẵn ở sân bay từ sớm.
Mẹ tôi nhìn mấy người đi ngang qua, người đàn ông dẫn đầu đeo một sợi dây chuyền rất to trên cổ, mười ngón tay đều đeo đầy nhẫn vàng. Người phụ nữ bên cạnh, mặc áo khoác lông thú, đeo đầy trang sức.
Tóm lại, hẳn là rất giàu có.
Mẹ tôi lại khịt mũi coi thường: "Mẹ ghét nhất những kẻ thích khoe khoang. Tiền là vật ngoài thân, có cần thiết phải mang ra khoe khoang như vậy không?"
Nói xong, bà ta liếc nhìn người tài xế đang chạy tới, ánh mắt có chút bất mãn.
"Sao đến muộn vậy? Anh có biết mấy ngày nay nắng gắt lắm không, anh muốn để tôi và Kiều Kiều bị cháy nắng sao?"
Nói xong, bà ta lại chỉ vào chiếc túi xách trên tay.
"Còn nữa, anh có biết cái túi này đắt lắm không? Không thể để nắng chiếu vào mãi được, anh đến muộn như vậy, nếu túi bị hỏng, anh có bồi thường nổi không?"
Người tài xế liên tục xin lỗi, chỉ thiếu nước quỳ xuống đất, mẹ tôi mới không nói gì thêm.
"Thôi bỏ đi, ai bảo mẹ dễ mềm lòng chứ, không có lần sau đâu."
Nói xong, bà ta đưa tay sờ sờ mặt mình, lẩm bẩm: "Về nhà phải chăm sóc da thật tốt mới được."
Chứng kiến tất cả những điều này, tôi không nhịn được cười.
Rất mỉa mai, phải không?
Điện thoại lại vang lên, tôi kìm nén nụ cười, thúc giục mẹ mau lên xe, sau đó trả lời tin nhắn trên xe, rồi đến khu chung cư đúng thời gian dự kiến.
Xe chạy thẳng một mạch vào trong, dừng lại ở sân.
Tài xế xuống xe trước, sau đó mở cửa xe bên phía mẹ, bà mới chậm rãi bước xuống.
Tôi đi theo bên cạnh bà, khi bước vào biệt thự, vừa vặn nhìn thấy Lục Dữ cũng vừa về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khong-xung-lam-me/chuong-7.html.]
Anh ta khẽ gật đầu với tôi.
Ngay sau đó, trên tầng hai đột nhiên truyền đến tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng.
Trong khoảnh khắc mẹ ngẩng đầu lên, Mạnh Tri Vũ đẩy cửa phòng bước ra, quần áo trên người có chút xộc xệch, đứng trên hành lang tầng hai, cúi đầu nhìn mẹ.
Chiếc túi xách trên tay mẹ rơi xuống đất, lúc này bà đã không thể giữ được vẻ mặt của một quý bà nữa.
Sắc mặt bà méo mó, chỉ vào Mạnh Tri Vũ mắng: "Sao cô lại ở nhà tôi? Tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Cô muốn quyến rũ Lục Yến Châu có phải không? Cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm ra loại chuyện này, cô không biết xấu hổ à?"
Mạnh Tri Vũ cười, từng bước đi xuống lầu, cố tình để lộ dấu hôn trên cổ.
Ánh mắt khiêu khích: "Nếu nhất định phải truy cứu đến cùng, vậy cô nói xem, rốt cuộc ai mới là kẻ thứ ba không biết xấu hổ kia? Ôn Thư, thật sự cho rằng mình được gọi là Lục phu nhân mấy năm thì coi mình là người rồi sao? Chưa ly hôn đã sống chung với người đàn ông khác. Quả thật, trên đời này không có mấy người phụ nữ sánh bằng cô đâu."
Nói xong, cô ta cúi người nhặt đôi giày cao gót bị ném trên đất lên, uốn éo bước ra ngoài.
Giống như một vị tướng quân chiến thắng, vô cùng vênh váo.
Còn mẹ, nước mắt lưng tròng, trực tiếp xông lên tầng hai.
Nhìn thấy Lục Yến Châu quần áo cũng bị xé rách tả tơi, lúc này đang nằm ngủ say sưa trên giường.
Bà cười khẩy: "Đàn ông, quả nhiên không thể tin được."
Nói xong, bà xoay người chạy ra ngoài, không hề để ý đến việc tôi đang đứng ở đầu cầu thang.
"Đừng cản mẹ!"
Bà đưa tay ra, đẩy mạnh một cái, may mà tôi đã có kinh nghiệm, sớm nắm chặt lan can.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Mẹ vừa chạy vừa khóc, chạy ra khỏi biệt thự.
Tôi và Lục Dữ cứ thế nhìn, không ai lên tiếng ngăn cản, càng không có ai ra ngoài tìm bà.
Một lúc lâu sau, Lục Dữ lên tiếng: "Điểm yếu duy nhất của Lục Yến Châu, quả nhiên vẫn là mẹ cậu. Biết hai người đến nghĩa trang Tinh Thành, hôm nay ông ta không đến công ty, nhốt mình trong phòng uống rượu giải sầu, tôi cố ý mang rượu pha thuốc lên, lại gọi Mạnh Tri Vũ đến. Đúng như cậu dự đoán, lại là một màn bỏ nhà ra đi, thật sự không có chút mới mẻ nào."
Tôi không nói gì——
Bởi vì lúc này trong đầu, giọng nói kia đang gào thét điên cuồng.