Kiến Vi - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-15 16:48:30
Lượt xem: 74
Lúc tan cuộc liên hoan thì thời gian đã hơi muộn.
Lắc la lắc lư về tới nhà, vậy mà còn nghe tiếng thằng em đang chơi trò chơi.
“Anh ơi, hôm nay anh im lặng thế ạ.”
“Em vừa ăn cơm xong nè.”
“Anh không vui á?”
“Chơi game một tí là lại vui ngay ấy mà.”
Nó nói câu sau còn eo éo hơn câu trước.
Tôi nghe mà nổi hết da gà da vịt.
Nhưng tập mãi rồi cũng quen, tôi vẫn chẳng để trong lòng.
Tôi bỏ đồ xuống rồi đi tắm rửa.
Đến khi xong xuôi, bên phòng thằng em tôi cũng im ắng rồi.
Tôi về phòng, rúc vào ổ chăn.
Vừa nằm chẳng được bao lâu lại nhận được tin nhắn của Tạ Kiến Quân.
【Em nghĩ thế nào, có thể nói thẳng với anh được không? 】
Tôi giật nảy mình.
Cái quái gì vậy?
Lần trước anh đã gửi nhầm rồi.
Lần này không thể gửi nhầm nữa chứ?
Nhưng sao tôi có xem thế nào cũng không hiểu ý anh nhỉ?
Tôi mới hỏi dò:【Gì cơ? 】
Anh đáp lại bằng một dấu chấm hỏi:【?】
【Trong trò chơi gọi chồng ngọt ngào thế, vậy ở ngoài đến lúc nào em mới cho anh lên chính thức? 】
【Em còn nói em không định yêu đương, vậy gọi anh là chồng là tính làm sao? 】
【Vừa liên hoan xong lại về gọi anh chơi game… 】
【Anh đúng là không hiểu nổi em 】
【Rốt cuộc em có bao giờ thích anh chưa? 】
【Cho dù chỉ một chút xíu, một chút xíu trong game thôi 】
Anh đánh chữ cực kỳ nhanh.
Tôi vừa đọc xong một tin, tin tiếp theo đã nảy lên.
Gọi anh là chồng á?
Ai?
Tôi á?
“?”
Tôi đần mặt ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/kien-vi/chuong-5.html.]
Nhớ lại tiếng “anh ơi” xuyên thấu tim của thằng em lúc tôi vừa về nhà.
Rồi nhìn lại tin nhắn của Tạ Kiến Quân.
Bỗng dường như đã hiểu ra tất cả.
Chẳng trách vừa nãy bạn của Tạ Kiến Quân có vẻ thù địch với tôi như vậy.
Tôi bóp chặt điện thoại, thừ người đến hai, ba giây.
Rồi hú lên một tiếng bén ngót.
“Thịnh! Phong!”
“Mày có điên không hả?”
Lúc tôi chạy qua đập cửa phòng thằng em thì nó hình như đã dự đoán được rồi.
Cửa phòng ngủ chốt chắc ở trong.
Chỉ dám đứng sau cửa hét:
“Chị, em không đồng ý với ổng đâu, em không đồng ý thật mà!”
Tôi nhìn cửa phòng khóa c.h.ế.t trước mặt, đúng là nực cười.
“Mày không đồng ý, mà lại gọi ổng là chồng?”
“Mày không biết mày đang dùng nick game qua wechat của chị hả!”
Trong phòng vang lên tiếng động khe khẽ.
Cách một tấm cửa, thằng em tôi bắt đầu ngụy biện:
“Chị, kỹ thuật của ổng trâu lắm, lúc đầu em cũng tự nhiên mà bật ra vậy thôi.”
“Mé, kết quả ổng lại thích được gọi như thế, em mới, ờm…”
Tôi cáu tiết lắm rồi.
Tạ Kiến Quân đâu phải loại người tự luyến như thế.
Sao anh có thể thích người khác gọi mình là chồng cơ chứ?
Tôi cười lạnh: “Bây giờ mày ra đây, chị có thể khoan hồng cho, nếu không chị không đảm bảo hậu quả sau này đâu đấy.”
“Thật chứ?” Em tôi hỏi dò, mở cửa he hé một đường.
Tôi thẳng chân đạp văng ra.
Dùng hết toàn bộ sức lực mà mình có.
Nó ôm bụng thụt lùi liên tục.
“Chị, chị ác quá vậy!”
Tôi mặc kệ, túm lấy thằng nhóc đ.ấ.m đá túi bụi.
Tôi thấy ông nhõi này ỷ vào việc đã thi xong đại học nên đã coi trời bằng vung rồi.
Không dạy cho nó một bài, chắc nó tạo phản luôn!
Đánh nó một trận xong, em tôi mất hết vẻ ngạo nghễ thời gian gần đây.
Nó quật cường co ro trong góc phòng, tay ôm đầu.
“Đau quá, đau quá……”