Ký Sự Nhặt Chồng: Nhặt Sai, Nhặt Lại - Phần 14
Cập nhật lúc: 2024-10-30 22:42:38
Lượt xem: 5,950
Tạ Doãn dạy ta biết yêu người khác, cũng dạy ta biết yêu bản thân, vậy nên ta bắt đầu học cách ăn mặc.
Như nghĩ đến điều gì, hắn ta lạnh lùng hừ một tiếng: "Khi xưa muốn rước nàng vào cung, nàng nhất định không chịu. Rõ ràng sớm muộn gì cũng phải vào cung, còn khiến trẫm đợi nhiều năm như vậy."
Nhìn khuôn mặt đó, ta chỉ thấy ghê tởm, đặc biệt là khi hắn nói với ta "Lý Triêu Triêu, nàng và trẫm thành thân ở Phụng Tiên thôn, nhưng chưa từng hầu hạ trẫm", ta gần như buồn nôn.
Giang Nghiễn nói, các tiểu thư khuê các trong cung đều giống nhau, hắn ta đã chán ngấy rồi, muốn nếm thử mùi vị thôn dã.
Nói xong, hắn ta tiến tới gần ta, đưa tay định tháo dây lưng của ta.
"Lý Triêu Triêu, đến hầu hạ trẫm."
Ta vội lùi lại một bước, tránh khỏi sự đụng chạm của hắn ta, nói với hắn ta ta chưa chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa đang có quỳ thủy.
Có lẽ đã lâu không có ai dám từ chối hắn ta, Giang Nghiễn không tức giận, ngược lại cười như không cười nhìn ta:
"Lý Triêu Triêu, nàng còn học được cách vờ tha để bắt rồi sao? Rất tốt, thú vị."
Ngày đó, Giang Nghiễn phong ta làm tần, ban cho ta ở Quan Sư cung.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Từ khi ta vào cung, cứ ba ngày hai bữa hắn ta lại chạy đến chỗ ta. Vì không có được nên trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, dưới nhiều năm tích tụ, dường như ta đã trở thành nốt ruồi son trong lòng hắn ta.
Hôm đó, Giang Nghiễn tổ chức cung yến. Hắn ta uống quá nhiều, say khướt đi vào Quan Sư cung.
"Lý Triêu Triêu, trẫm không muốn chơi trò đuổi bắt với nàng nữa. Nàng nên hầu hạ trẫm rồi."
13
Ta vẫn từ chối Giang Nghiễn:
"Thần thiếp vẫn chưa chuẩn bị xong."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ky-su-nhat-chong-nhat-sai-nhat-lai/phan-14.html.]
Giang Nghiễn có chút tức giận, một tay nắm lấy tay ta: "Lý Triêu Triêu, nàng là chưa chuẩn bị sẵn sàng, hay là trong lòng vẫn nhớ Tạ Doãn?"
"Hắn ta đã c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t lạnh lẽo rồi." Giang Nghiễn nheo mắt, ấn ta lên đùi hắn ta, bất mãn hỏi ta: "Rốt cuộc hắn ta có gì tốt chứ? Trẫm còn nhớ, lần trước đến Phụng Tiên thôn tìm nàng, Tạ Doãn cũng ở đó. Trong mắt nàng chỉ có Tạ Doãn, hoàn toàn không có trẫm! Nói về dung mạo tài năng, trẫm không thua hắn ta. Nói về thân phận địa vị, trẫm đều hơn hắn.”
Hắn nắm cằm ta, hung dữ hỏi: "Có phải vì hắn ta hay khen nàng, giúp nàng làm việc nên nàng mới thấy hắn tốt không? Trẫm không tốt sao? Nàng muốn trẫm ở bên, trẫm đã ở bên nàng một năm. Trẫm biết rõ nàng thân phận hèn kém, vẫn đấu tranh mà yêu thương nàng, phá lệ cho nàng vào cung, còn nhiều lần sai người mời nàng đến."
Hắn ấn vào n.g.ự.c ta, chất vấn: "Lý Triêu Triêu, nàng không có trái tim sao?"
Ta nhìn đôi môi mỏng của hắn ta mấp máy, khi thốt ra hai chữ "Tạ Doãn", chỉ thấy hắn ta làm ô uế tên của Tạ Doãn.
"Nói đi, Lý Triêu Triêu!" Thấy ta không đáp, hắn ta tức giận mà giục ta.
Ta cong mắt cười với hắn ta: "Không phải Hoàng thượng nói muốn nếm thử mùi vị thôn dã sao? Được thôi."
Thấy vậy, đôi mắt Giang Nghiễn trở nên u ám, đột nhiên bế ngang eo ta, đi về phía hồng trướng.
Hắn ta ném ta mạnh xuống giường, nhìn vẻ mặt vô hồn của ta, như đang ngắm một t.h.i t.h.ể diễm lệ, động tác trên tay càng thêm gấp gáp.
Ta không để ý đến hành động của hắn ta, chỉ nhìn chằm chằm vào cổ hắn ta.
Tạ Doãn dạy ta: "Triêu Triêu, muốn làm thì phải một đòn chí mạng."
Áo ngoài của ta bị Giang Nghiễn xé xuống, lộ ra áo lót màu trắng. Hắn ta còn định xé áo lót, bỗng sờ thấy một vật cứng, hơi giật mình.
Ngay lúc đó, ta đột ngột rút d.a.o găm từ trong n.g.ự.c ra.
"Triêu Triêu, gặp tình huống như vậy, không được có một chút do dự nào, đừng mềm lòng. Nhắm vũ khí hướng vào cổ hắn ta, đ.â.m thẳng vào."
Trước khi đi Tây Bắc Tạ Doãn còn nói sau khi về muốn xem ta luyện chiêu thức thế nào. Một chiêu này, Tạ Doãn dạy ta ba ngày, ta luyện hai năm.
Ta làm theo như Tạ Doãn dạy, trực tiếp đ.â.m d.a.o găm vào người Giang Nghiễn. Trước khi hắn ta mở miệng kêu cứu, ta nhét miếng vải rách đã chuẩn bị sẵn vào miệng hắn ta.