LẠI ĐÂY, ANH CHO EM ĂN - C4
Cập nhật lúc: 2024-08-11 21:07:22
Lượt xem: 2,290
4.
Hắn cũng không nghĩ tới, bạn cùng phòng tối nay sẽ trở về.
Tôi quyết định buông Bạc Nghiễn ra.
Con trai thích cừu xinh đẹp, chắc cũng không tệ lắm đâu.
Bạc Nghiễn nghiêng người tựa vào bên cạnh thang giường, cổ bị tôi bóp đỏ bừng, nhưng lại không hề để ý, tư thế lười biếng và tùy tiện.
Anh ấy cầm thẻ sinh viên, so sánh từng cái một với tôi.
“Hứa Chi Vi? Người mỗi ngày đều đi theo Thẩm Hoài? Trông giống hệt, nhưng người đó không có sừng.”
Tôi đẩy bàn tay muốn chạm vào sừng của anh ấy ra.
“Anh đã đọc truyện cổ tích chưa? Em là một nàng công chúa bị nguyền rủa, khi đói sẽ biến thành một con dê, chỉ cần chúng ta làm chuyện người lớn với nhau là em sẽ ổn thôi.”
Tôi nói như vậy là có tâm tư.
Công chúa bị nguyền rủa, so với mị ma tốt hơn nhiều.
Bạc Nghiễn không quá tin tưởng những lời nói vô nghĩa của tôi, hoặc thứ anh ấy để ý không phải là cái này.
Anh nghe tôi nói, sau đó nheo mắt: “Thì ra do em đói quá.”
Anh ấy chọc vào trán tôi, ném thẻ sinh viên vào tay tôi rồi hai ba bước leo lên giường.
“Tự chơi đi, anh sẽ đeo tai nghe, coi như mình không tồn tại.”
Sau đó anh ấy quay người, kéo chăn, khuôn mặt đối diện với chóp mũi tôi.
“Cmn, em theo lên đây làm gì?”
Không gian trên giường chật chội, không khí bắt đầu căng thẳng.
Tôi dùng đầu ngón tay chạm vào môi, nuốt nước miếng.
“Anh thơm quá, em vẫn muốn hôn, có được không?”
Bạc Nghiễn mất tự nhiên quay đầu đi: “Đừng gây chuyện.”
Khi anh ấy nói, yết hầu ở cổ lăn một chút.
Tôi vừa định lấy tay đè lại thì bị ai đó nắm chặt tay.
“Muốn làm gì?” Giọng anh lạnh lùng.
Tôi đến gần, khẽ hất cằm: “Anh.”
Tai Bạc Nghiễn trong nháy mắt đỏ bừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lai-day-anh-cho-em-an/c4.html.]
Tôi chậm rãi ghé sát tới, anh buộc phải dán sát vào tường, nhắm mắt rồi lại ngước lên nhìn tôi.
“Công chúa nhỏ *Dương thôn, em thật sự không phải bạn gái của Thẩm Hoài sao?”
*vẫn là cái thôn trong ‘cừu vui vẻ và sói xám’ ấy =))
“Không phải.” Tôi giơ ngón tay lên thề.
Bạc Nghiễn khẽ cụp mắt, nắm lấy ngón tay tôi, từ từ siết chặt.
“Mặc kệ có phải hay không, từ giờ trở đi sẽ không phải nữa.”
Anh nắm lấy cổ tay tôi ấn xuống giường, cúi đầu hôn tôi một lúc lâu.
Sau đó chống khuỷu tay nhìn tôi rồi uể oải đứng dậy: “Đủ chưa?”
Tôi sờ đỉnh đầu, cặp sừng đã biến mất.
Tôi đưa tay ôm cổ anh ấy, dùng sức kéo người trở lại.
“Không đủ.”
Bạc Nghiễn giãy dụa muốn đứng lên.
Vô ích.
Anh vùi đầu thật sâu, ở trong chăn bắt được tay của tôi, giọng nói buồn bực khàn khàn.
“Không phải, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, có thể tôn trọng ông đây chút không?”
“Nhưng anh luôn muốn chạy trốn, hơn nữa…”
Tôi cũng rất đau khổ, “Hơn nữa em còn chưa ăn no.”
Bạc Nghiễn nhắm mắt lại, hoàn toàn đầu hàng.
“Anh không chạy, em trước tiên buông tay đã.”
Sau khi Bạc Nghiễn xuống giường, anh ấy bảo tôi đợi.
Không lâu sau, phòng tắt đèn, anh ấy một lần nữa đi lên, còn thuận tay cởi áo.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Bật đèn pin điện thoại rồi đặt lên giường.
Trong môi trường tối tăm, luồng ánh sáng trắng lạnh lẽo lật lên lật xuống, chiếu sáng cơ bụng của anh ấy.
Bạc Nghiễn ngồi trên giường, nhẹ nhàng cong môi, ánh mắt ra hiệu với tôi.
“Lại đây, anh cho em ăn.”