Làm lại cuộc đời - C5
Cập nhật lúc: 2024-10-20 15:51:56
Lượt xem: 40
10
Lúc ấy, tôi không còn phải điên cuồng kiếm tiền nữa, cũng có thời gian để bắt đầu tận hưởng cuộc sống. Chính vào lúc này, một Omega đã quấn lấy tôi. Cậu ấy mang theo sự ngây ngô được nuôi dưỡng trong nhà kính, luôn tràn đầy sức sống, sạch sẽ và kiêu ngạo.
Nếu không phải vì An Tụng, có lẽ tôi sẽ bị một người như cậu ấy thu hút, nhưng đáng tiếc là tôi không còn có thể quay trở lại được nữa.
Tôi đang làm thí nghiệm cùng với sư tỷ trong phòng thí nghiệm thì bỗng nhiên sư tỷ gọi tôi:
“Hạ Hạ, có một Omega đáng yêu đến tìm em này!"
Tôi liếc nhìn qua, không ngạc nhiên khi thấy đó là Từ Bạch.
“Sơ Hạ, đây là bánh quy mật ong do chính tay em làm, chị nếm thử đi!"
Cậu ấy cầm một hộp quà được đóng gói đẹp mắt, mỉm cười hớn hở chạy đến trước mặt tôi.
"Ôi ôi ôi, bánh quy tự làm à~" Sư tỷ đứng bên cạnh, thích thú trêu đùa.
Tôi dẫn Từ Bạch đến một chỗ vắng người, nhìn hộp quà, trong lòng có chút không nỡ nói ra những lời tiếp theo. Nhưng tôi vẫn nói:
"Lần sau đừng tặng cho chị nữa, chị không xứng đáng."
Cậu ấy cắn môi, thất vọng một lúc, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Lần nào chị cũng nói thế, em nghe phát chán rồi. Dù sao thì chị đừng nghĩ có thể dùng chiêu này khiến em bỏ cuộc!"
Nói rồi, cậu ấy mở hộp quà: "Dù gì thì đây cũng là bánh mà em đã tốn công làm, chị ăn thử chút đi."
"Nhìn xem, tay em còn bị bỏng này!"
Một bàn tay trắng nõn đưa ra trước mặt tôi, có một vết đỏ rõ rệt. Tôi không nói gì, nhận lấy chiếc bánh quy cậu ấy đưa cho, vừa ăn được hai miếng thì nghe thấy một giọng nói: "Chị, cậu ta là ai?"
Tôi nhíu mày, không ngờ đó là An Tụng. Sau đó nghĩ lại, cậu ta cũng được xét tuyển thẳng vào Đại học Bắc Kinh, gặp nhau cũng không có gì lạ.
Tôi không để ý đến cậu ta, nhưng Từ Bạch như một con mèo bị kích động, gầm gừ đứng chắn trước mặt tôi: "Còn cậu là ai?"
“Chị đã nhận bánh quy rồi, hôm khác chị mời em ăn cơm, về trước đi." Tôi vỗ vai Từ Bạch.
Cậu ấy quay đầu lại, nhìn tôi với vẻ ấm ức rồi rời đi. Thấy cậu ấy đã rời đi, tôi không để ý đến An Tụng, quay lại phòng thí nghiệm, treo biển "Cấm người không phận sự vào"
11
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lam-lai-cuoc-doi/c5.html.]
"Sắp hạ gục được mỹ nam rồi à, Hạ Hạ quả thật là có duyên với Omega." Sư tỷ vươn cổ ra nhìn về phía Omega đứng ngoài cửa, thở dài đầy cảm thán.
Tôi nhếch mép cười gượng, nhưng thật sự không cười nổi, cúi đầu tiếp tục làm thí nghiệm đang dang dở.
Đến chiều tối, khi tôi mở cửa ra, bên cạnh là một cái bóng đen.
Tôi biết đó là ai, cố tình không nhìn đến.
"Chị, chị đã ở bên người khác rồi à?"
Giọng cậu ta nghe rất buồn, không giống như đang giả vờ, nhưng tôi chỉ thấy buồn cười.
Khi chúng tôi còn bên nhau, cậu ta có thể mập mờ với rất nhiều người, bây giờ đến đây diễn trò gì nữa, tình cảm đến muộn không đáng một xu.
Tôi tiếp tục bước về phía căng tin, cậu ta lẽo đẽo theo sau.
Cậu ta không nói gì, chỉ cố chấp đi theo tôi, cho đến khi gặp lại Từ Bạch ở căng tin.
Từ Bạch nhìn thấy tôi, đôi mắt như lóe lên ánh sao, chạy đến trước mặt tôi, như muốn tuyên bố chủ quyền, ôm chặt lấy cánh tay tôi:
“Chị Sơ Hạ, chúng ta cùng ăn cơm nhé."
Tôi im lặng gật đầu.
"Chị... Chúng ta có thể quay lại như trước không?"
Tôi quay đầu lại nhìn, An Tụng mặc quần áo nhăn nhúm, môi mím chặt, trong mắt vẫn còn một chút tia hy vọng, trông thật đáng thương.
Đây cũng là trò diễn của cậu ta sao? Một kẻ trăng hoa như cậu ta làm sao vì một chút tình cảm mà thay đổi?
Đánh cược với cậu ta quá đắt, tôi không trả nổi.
"An Tụng, bỏ đi, cậu bẩn quá."
Ánh sáng cuối cùng trong mắt cậu ta tắt hoàn toàn vì câu nói này.
12
Tôi đi theo sự thúc giục của Từ Bạch vào căng tin. Sau khi lấy xong cơm, tôi không nhìn Từ Bạch mà nói: "Sau này đừng tìm chị nữa, em cũng thấy rồi đấy, tôi từng có một Omega."