Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LÀM NHỤC VAI PHẢN DIỆN - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-26 20:08:45
Lượt xem: 395

4.

Lục Thính Viễn nhanh chóng bắt tay chuẩn bị cho kỳ thi.

Nhìn dáng vẻ hắn chăm chú đọc sách, lỡ hắn thực sự thi đỗ thì sao đây?

Vậy nên, lấy danh nghĩa đồng hành cùng hắn, ta bắt đầu quấy rối.

Lúc hắn đọc sách, ta dâng trà: “Lục lang, chàng nghỉ ngơi một chút đi, chàng khổ cực như vậy, ta sẽ đau lòng đó!”

“Chàng lợi hại thế, nhắm mắt cũng đỗ được!”

Ánh mắt Lục Thính Viễn lấp lánh, mặt mày cảm động, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:

“Lê nhi, thật không ngờ nàng lại tin tưởng ta đến thế!”

Khi hắn bắt đầu viết văn, ta đem cái hà bao thêu xiêu xiêu vẹo vẹo cho hắn:

“Lục lang, đây là hà bao Văn Khúc Tinh ta thêu riêng cho chàng, chỉ cần mang theo, không cần vắt óc cũng có thể viết được văn chương tuyệt mỹ!”

Lục Thính Viễn đặt bút xuống, cẩn thận nhận lấy hà bao của ta, đặt vào trong lớp nội y sát người nhất.

Hắn cảm động đến suýt khóc.

“Lê nhi đã vì ta lo nghĩ đến vậy, ta nhất định sẽ đỗ cao để báo đáp nàng!”

---

Chẳng mấy chốc đã đến kỳ thi Hương.

Lục Thính Viễn đỗ giải nguyên.

Ta và hệ thống đều sững sờ.

"Tên Lục Thính Viễn này có hối lộ giám khảo không vậy?"

Hệ thống: 【Có thể lắm.】

Ta vỗ n.g.ự.c tự trấn an: "Không sao, không sao."

Kỳ thi Hội diễn ra ở kinh thành, dù Lục Thính Viễn có gan to đến đâu cũng không dám hối lộ giám khảo.

Chẳng bao lâu sau, kết quả kỳ thi Hội được công bố.

Lục Thính Viễn đạt giải nguyên kỳ thi Hội.

Ta lại lần nữa nghệt mặt ra.

Ta dò hỏi Lục Thính Viễn: "Lục lang, chàng có họ hàng nào làm quan lớn ở kinh thành không?"

Lục Thính Viễn thắc mắc: "Sao Lê nhi lại hỏi vậy?"

Để tránh Lục Thính Viễn nghi ngờ, ta vội vàng nói: "Dù sao tháng sau cũng thi Đình rồi, nếu có ai đề điểm cho chàng, tạo chút quan hệ thì tốt quá."

"Chàng không có ai, thì ta đành mặt dày đi thăm một số bạn bè của tổ phụ thôi. Tổ phụ ta ngày xưa cũng từng làm quan ở kinh thành mà."

Lục Thính Viễn lại lần nữa cảm động cực kỳ.

Hắn nói với ta: "Lê nhi lại vất vả vì ta như vậy, nếu ta không đỗ trạng nguyên, sao có thể xứng đáng với Lê nhi?"

"Nhưng chuyện bôn ba này không cần Lê nhi bận tâm, ta tin vào thực lực của mình."

Ở nơi Lục Thính Viễn không nhìn thấy, tôi lén thè lưỡi.

Kinh thành là nơi trọng quan hệ, không có quan hệ thì chắc chắn chàng không đỗ nổi đâu!

Điều ta không ngờ là, khi kết quả thi Đình được công bố, Lục Thính Viễn thực sự đỗ trạng nguyên!

Trở thành người đầu tiên trúng liền tam nguyên của bổn triều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lam-nhuc-vai-phan-dien/chuong-2.html.]

5.

Ta nhìn bảng niêm yết, ngẩn ngơ hồi lâu.

Không thể nào! Không thể nào!

Lục Thính Viễn khoác dải lụa đỏ, diễu hành qua phố, từ từ tiến về phía ta.

Chàng nói: "Lê nhi, cảm ơn nàng.”

"Nhờ có sự khích lệ  và tin tưởng của nàng mà ta mới đỗ trạng nguyên, không có nàng thì không có ta ngày hôm nay."

Ta nuốt nước bọt, ngượng ngùng lấy tay xoắn tóc:

"Lục lang, kỳ thật là do chàng xuất sắc thôi."

Việc này thật sự chả liên quan gì đến ta.

Ánh mắt Lục Thính Viễn nhìn ta càng thêm yêu chiều.

Nhưng may thay, không lâu sau, công chúa đã nhìn trúng Lục Thính Viễn, muốn chiêu hắn làm phò mã.

Không chờ Lục Thính Viễn từ chối, ta nhanh chóng biết ý mà nói với hắn:

"Lục lang, chàng hãy cưới công chúa đi.”

"Lục lang, cưới công chúa sẽ có lợi cho con đường làm quan của chàng, sao ta có thể ngăn cản chàng?”

"Nếu chàng không chê, ta nguyện làm thiếp của chàng, chỉ không biết công chúa có thể chấp nhận ta không..."

Ta làm ra uất  ức lắm nhưng ngoài mặt lại là vì nghĩ cho Lục Thính Viễn.

Quả nhiên Lục Thính Viễn xót xa:

"Không được, sao ta có thể để nàng làm thiếp?"

Mặt Lục Thính Viễn nghẹn đỏ bừng, ngữ tốc cũng nhanh hơn bình thường:

"Nếu vậy thì, Lục lang, chúng ta đành có duyên mà không phận thôi!”

"Lục lang, hãy quên ta đi."

Nói xong, ta lấy hành lý đã chuẩn bị sẵn, định bỏ chạy.

Lục Thính Viễn nhanh tay cản lại, giật lấy gói đồ từ tay ta.

Nhưng ta nhất quyết không buông tay.

"Xoạc" một tiếng, gói đồ bị xé rách rơi tung tóe ra đất.

Chuỗi ngọc trai, vòng phỉ thúy, vòng tay mã não, hạt ngọc san hô... vãi hết xuống đất.

Trái tim ta như rỉ máu.

Lục Thính Viễn nhìn hành lý của tôi, có chút khó hiểu: "Lê nhi, nàng có ý gì đây?"

Để Lục Thính Viễn không nghĩ rằng ta đang cuỗm đồ bỏ trốn, ta lập tức ngồi xuống, chỉ vào từng món đồ kể lể.

"Lục lang, vì sắp rời xa chàng, ta thực không nỡ, nên muốn mang theo vài thứ làm kỷ niệm.”

"Chuỗi ngọc trai này là quà chàng tặng sinh nhật ta, vòng phỉ thúy là quà kỷ niệm nửa năm quen nhau, vòng tay mã não là chàng đặc biệt tặng ta..."

Nghe xong, mắt Lục Thính Viễn đã đỏ hoe.

Hắn ngồi xuống ngang tầm với ta, ôm chặt lấy ta:

"Lê nhi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ không phụ lòng nàng!

"Cha mẹ ta sắp đến rồi, đợi họ tới, chúng ta sẽ thành hôn ngay."

 

Loading...