Lắng Nghe Ánh Trăng - Chương 7,8,9,10: Kiểu tóc gì thế này?
Cập nhật lúc: 2024-10-01 12:21:35
Lượt xem: 804
7.
Ở trường, Bùi Cách thích tỏ ra bắt nạt tôi để chứng tỏ anh ta hoàn toàn không có khả năng thích tôi.
Lấy bài tập của tôi, giấu sách vở của tôi, cố tình ném bóng rổ vào chân tôi.
Vì mối quan hệ giữa hai gia đình nên anh ta không dám làm quá đà, trong mắt người lớn đó chỉ là những trò đùa vô hại, trước mặt bạn học thì là “đùa giỡn tình cảm”.
Còn trong mắt Từ Tri Bạch thì sao?
Tôi không biết.
Anh dường như luôn ngồi ở chỗ của mình, chẳng buồn nhìn chúng tôi một cái. Cho đến một lần, Bùi Cách giấu bài tập của tôi, mà Từ Tri Bạch lại là người chịu trách nhiệm thu bài.
Từ Tri Bạch sau giờ học chặn tôi lại, giọng rất khó chịu: "Chẳng ai muốn xem trò đùa tình cảm của các cậu đâu, có thể dừng lại được không?"
8.
Sau lần đó, tôi bắt đầu tránh mặt Từ Tri Bạch.
Chọn chỗ ngồi cách xa anh, bài tập thì bỏ qua anh mà trực tiếp nộp ở văn phòng, đi trên đường gặp anh, tôi cũng có thể quay đầu lại.
Bùi Cách vẫn như thường ngày, tiếp tục trêu đùa.
Cho đến một ngày, khi tôi vô tình nghe thấy một cuộc trò chuyện ở góc hành lang. Có người hỏi Bùi Cách: "Bùi Cách, cậu không thích Lâm Thính Nguyệt, vậy cậu nghĩ cô ấy thích cậu không?"
Bùi Cách ngừng lại, còn chưa kịp trả lời thì chúng tôi đều nghe thấy một tiếng cười khẽ.
"Từ Tri Bạch, cậu cười cái gì?"
"Không có gì, phiền nhường đường." Giây tiếp theo, Từ Tri Bạch bước ra từ góc hành lang.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Không lệch một ly nào, đ.â.m thẳng vào lòng tôi.
9.
Ngày hôm sau đến trường, sách bên cửa sổ đã khô, tên trực nhật trên bảng đen cũng đã được thay.
Cảm giác còn sót lại trên môi và eo nhắc nhở tôi chuyện xảy ra sau giờ học hôm qua không phải là một giấc mơ.
Từ Tri Bạch thực sự đã nói chuyện với tôi.
Sau khi tôi hỏi câu đó... hỏi anh có ghét tôi không. Anh nhìn tôi một cái, sau đó giật lấy điện thoại của tôi, nhập số điện thoại mới của mình vào: "Không ghét."
Lúc này, WeChat đã khá phổ biến. Người từng nằm trong danh sách đen, nay lặng lẽ xuất hiện lại ở vị trí đầu tiên trong danh bạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lang-nghe-anh-trang/chuong-78910-kieu-toc-gi-the-nay.html.]
"Lâm Thính Nguyệt."
Tôi giật mình.
Không biết từ khi nào Từ Tri Bạch đã ôm bài tập đi tới.
"Bài tập đưa tôi."
Tôi khựng lại rồi đưa bài kiểm tra cho anh.
Chỗ ngồi của Bùi Cách phía sau vẫn còn trống, Từ Tri Bạch bề ngoài thì cầm lấy bài kiểm tra, nhưng tay dưới lại móc lấy ngón tay tôi.
Tôi cứng đờ người: "Có… có chuyện gì vậy?"
"Vị hôn phu của cô sao chưa đến?" Anh chậm rãi nói, bộ dáng như đang gây sự: "Hôm qua tắm ở chỗ cô chưa sạch, không muốn đến à?"
Tôi vội vàng nhìn xung quanh, xác định không có bạn học nào chú ý đến chúng tôi rồi mới giải thích: "Chắc là anh ấy thức khuya chơi game, tôi cũng không rõ."
Không hiểu sao câu nói đó lại làm Từ Tri Bạch nổi giận.
Anh ấy lập tức buông tay tôi ra, lạnh lùng nói: "Tùy cô."
10.
Bùi Cách bước vào lớp đúng lúc điểm danh. Nhưng hôm nay anh ta bị bắt gặp.
"Bùi Cách, sao lại đến muộn nữa hả?" Giáo viên đã quá quen với việc này.
Nhưng hôm nay có vẻ hơi khác thường.
"Kiểu tóc gì thế này?"
"Không có gì, không có gì." Bùi Cách vừa cười vừa chạy về chỗ ngồi, cái đuôi nhỏ trên đầu anh ta cũng lắc lư theo.
Tóc trên trán anh ta được buộc lên bằng một chiếc dây chun màu hồng quen thuộc.
Của tôi.
Chắc là hôm qua anh ta tiện tay lấy trong phòng tắm của tôi.
Tôi quay đầu lại, không thể tránh khỏi việc đối diện với một ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt của Từ Tri Bạch như đang nói: Ồ, hôm qua quả nhiên là tên này.