Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lăng Vân Đài - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-10-31 22:11:39
Lượt xem: 72

Kết quả, rất nhiều bá tánh ăn phải thịt châu chấu bụng bị trúng độc không tỉnh lại.

 

Nhất là sau khi Bùi Thiều Hoa, xảy ra chuyện vẫn còn có người tôn thờ nàng ta, ăn rất nhiều nên tình hình càng nghiêm trọng hơn.

 

Trên Lăng Vân Đài, lá cải vương vãi khắp nơi, tiếng oán than của bá tánh dậy đất.

 

“Thần nữ cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là một trò hề, bây giờ dân chúng đều bị hại chết, thần nữ này định làm gì?”

 

“Không phải thần nữ vô dụng, vị Bùi nhị tiểu thư này chỉ sợ không phải là thần nữ chân chính.”

 

“Ta cũng nghe nói, chỉ sợ cô gái ở Thông Châu dùng âm luật dẫn dắt châu chấu mới là thần nữ chân chính.”

 

“Cô gái Thông Châu ấy là ai?”

 

Thư sinh vừa nói chuyện dừng lại một lát rồi mới mở miệng: “Là Bùi Hành Chương, cô nương bị phế bỏ đôi tay, đuổi ra khỏi gia môn.”

 

Tất cả mọi người đều trầm mặc.

 

Người từng bị bọn họ ném trứng thối, thậm chí hận không thể dẫm lên đầu, Bùi Hành Chương.

 

Vậy là chính bọn họ đã đuổi thần nữ chân chính đi, bây giờ phải tự mình gánh chịu hậu quả.

 

Có một hán tử cắn răng, hạ quyết tâm: “Ta mặc kệ, ta muốn đi cầu xin Bùi đại cô nương, ta sẽ chịu đòn nhận tội, ta có mắt không thấy núi Thái Sơn, nhận sai thần nữ, ta đi thỉnh cầu thần nữ giáng tội, cầu nàng cứu phu nhân của ta.”

 

Những người khác cũng đỏ mắt: “Ta cũng đi cầu thần nữ, cầu nàng tha thứ, cứu lấy đứa con của ta.”

 

14

 

Hoàng đế nói với ta rằng, thời điểm đó, ông ta sầu não đến nỗi tóc đã bạc hết.

 

Hắn nghẹn ngào nói.

 

“Bùi Hành Chương, thế nhân xin lỗi ngươi, lại cầu xin ngươi cứu thế nhân, trẫm thay mặt thiên hạ bá tánh tạ lỗi với ngươi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lang-van-dai-rufc/chuong-10.html.]

 

Bùi đại phu nhân, mẫu thân của ta, kéo tay áo ta đầy vẻ mong đợi.

 

“A Chương, con là Bùi thị thần nữ, con cứu giúp bọn họ, đây là trách nhiệm của thần nữ con.”

 

Bùi thị thần nữ, vĩnh viễn yêu thương thế nhân, đây là vinh quang của nữ tử Bùi thị, cũng là gông xiềng của các nàng.

 

Ta nâng mí mắt, im lặng nhìn bà ta: “Phu nhân đã quên rồi, ta đã sớm không còn là nữ tử Bùi thị, còn nói gì đến thần nữ?

 

“Huống chi, đôi tay này của ta, sớm đã không còn dùng được nữa.”

 

Đôi tay tấu đàn, chỉ có tiếng đàn mới có thể cầu phúc, làm ít mà công to.

 

Còn ta, đôi tay này đã chẳng còn chạm vào dây đàn được nữa.

 

Bà ấy sững sờ, đôi môi run rẩy, không nói nên lời.

 

Đế vương thở dài: “Mẫu thân ngươi sai rồi, đây không phải là trách nhiệm của ngươi, mà là lòng nhân từ của ngươi.”

 

“Thần nữ, trẫm không làm khó ngươi.”

 

Ngự Hoa Viên, ta gặp lại Bùi Thiều Hoa đang điên cuồng, nàng ta bị người áp chế, đã không còn thần nữ được tôn sùng và Thái Tử Phi cao quý.

 

Nàng ta nhìn chằm chằm ta, như rắn độc đầy thù hận.

 

“Ngươi vậy mà có thể sử dụng âm luật khống chế sinh linh, ngươi vậy mà có thể...”

 

“Trong sách ngươi rõ ràng không phải như thế, ngươi gả cho Thái Tử, làm Hoàng Hậu, rõ ràng câu chuyện tình yêu đó, ngươi là người có năng lực yếu nhất trong lịch sử thần nữ.”

 

“Cho dù ngươi có linh lực nhưng ta biết hướng đi của câu chuyện này, rõ ràng ta có thể thay thế được ngươi.”

 

“Rõ ràng các ngươi trong sách, ở trong mắt ta chỉ là con kiến.”

 

“Rốt cuộc vì sao, tại sao lại như vậy?”

Loading...