Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lăng Vân Đài - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-10-31 22:12:07
Lượt xem: 96

Nàng ta thử lách qua để nhào về phía ta nhưng bị ngăn lại chặt chẽ.

 

Nàng ta không để ý đến cơn điên của mình, xoay người rời đi.

 

Nàng ta không biết rằng, Vô Ảnh Thảo có thể che giấu linh mạch của thần nữ, cũng có thể làm cho phượng hoàng niết bàn.

 

Nói đến, ta còn muốn cảm ơn nàng.

 

...

 

Dưới cây liễu, ta mang lụa che mặt, ngồi sửng sờ một hồi lâu.

 

Người đi đường, có người vui cười, có người hao tổn tinh thần, có người thì vội vã.

 

Một thiếu niên đưa cho ta một nhành hoa đào, trên mặt mang theo nụ cười.

 

“Cô nương, hoa này tặng cho ngươi.”

 

Ta nhìn thiếu niên, nhíu mày suy nghĩ, tướng mạo này, thật quen mắt.

 

Thiếu niên lo lắng nói.

 

“Ta họ Trịnh, quê ở thôn Thạch Đầu, trước đây vì vô tình đánh người bị thương mà bị giam, khi được thả ra vốn định về nhà tìm mẫu thân nhưng kết quả bà đã bị sói cắn chết.

 

“Ta không nơi nương tựa, đành phải quay trở lại Thượng Kinh.”

 

Ta siết chặt nhành hoa đào, trong lòng trào dâng một cảm giác nghẹn ngào.

 

Người này là con trai của Trịnh đại thẩm.

 

Thiên địa rộng lớn dường như mở ra trước mắt ta, trong lòng ta đã hạ quyết tâm.

 

Tai họa châu chấu, bá tánh ai cũng sợ hãi.

 

Bùi Thiều Hoa nói ra bên ngoài, vô số bá tánh cùng nhau ăn châu chấu.

 

Độc của châu chấu, người thường khó mà giải quyết.

 

Thái Y Viện, thiên hạ thần y tề tụ nhưng cũng chẳng thể làm được gì

 

Ta thở dài, với diện tích lớn như vậy, số lượng nhiều như vậy, chỉ sợ đã vượt qua khả năng giải quyết của con người.

 

Trừ phi, phải vận dụng thần lực.

 

Suy nghĩ một hồi, ta phủi đi lớp bụi phủ trên Phục Hy cầm.

 

Ta muốn triệu hồi, phượng hoàng thần điểu.

 

15

 

Tống Từ ngăn ta lại: “Nàng dùng thuốc của bà nội, cần tĩnh dưỡng một năm mới có thể khôi phục, hiện tại mà động vào cầm thì sẽ không tốt.”

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta đã quyết.”

 

Như thể nhận ra sự kiên quyết của ta, hắn không nói gì thêm, lặng lẽ rút tay về khỏi đàn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lang-van-dai-rufc/chuong-11.html.]

Thần nữ muốn triệu hồi phượng hoàng thần điểu trong ba ngày, cầu phúc cứu người, tin tức này thực sự nhanh chóng lan truyền khắp thiên hạ.

 

Mọi người đều bàn tán ầm ĩ.

 

Dưới Lăng Vân Đài sớm đã tập hợp rất nhiều người bệnh từ khắp nơi tới, bọn họ hoặc hôn mê, hoặc là đau đớn run rẩy, chỉ cầu mong thần nữ ban ân.

 

Ba ngày sau, dưới chân Lăng Vân Tự đông nghịt người.

 

Có người do dự: “Lần này sẽ không phải là độc trùng hay rắn chuột gì đó đấy chứ?”

 

“Chắc là không đâu, lần này là thần nữ thật, Bùi đại cô nương.”

 

Ta mặc áo tố y, ôm đàn đi đến.

 

Giữa ngàn vạn cặp mắt chăm chú nhìn, ta bước lên Lăng Vân Đài.

 

Ta có thể triệu hồi thần điểu nhưng không biết có cứu được bọn họ hay không, chỉ có thể cố gắng hết sức thử một lần.

 

Cũng có khả năng thất bại, lại thêm tiếng xấu muôn đời.

 

Rửa tay, dâng hương.

 

Ngón tay chạm đến đàn, trong lòng ta chấn động mạnh mẽ.

 

Ta đã lâu chưa đánh đàn.

 

Khúc nhạc ta chơi là thương sinh vô lệ.

 

Khúc thanh đau thương khiến người nghe phải rơi lệ.

 

Khúc đầu tiên nói về nỗi khổ của bá tánh, sự ra đi và khổ đau của bá tánh.

 

Nhạc khúc này trôi dạt khắp nơi, nhạc khúc này là nỗi khổ của chúng sinh.

 

Cầu xin thượng thần thương xót, cứu vớt thế nhân.

 

Lăng Vân Đài tiếp theo lặng im, chỉ còn lại tiếng khóc than.

 

Mây trắng bị ráng màu xuyên thủng, ánh sáng rực rỡ chiếu xuống.

 

Chưa đợi mây tía đầy trời, đã truyền đến tiếng kêu của phượng hoàng vô cùng êm tai và dễ nghe, mang đến hy vọng mới cho đám đông đang bi thương.

 

Lông chim vàng dần dần hiện ra trên bầu trời Lăng Vân Đài, tất cả mọi người quỳ xuống.

 

Đây là kim phượng.

 

Bọn họ cúi đầu quỳ lạy, kích động đến mức cơ thể run rẩy.

 

Đây là phượng hoàng thần điểu, bao nhiêu người chưa từng gặp qua điềm lành.

 

Ngón tay ta bắt đầu đau, ta hơi mỉm cười với phượng hoàng, thay đổi giai điệu.

 

Lần này là khúc đàn vui mừng cao vút, người nghe phấn khởi.

 

Ta nghe thấy một tiếng thở dài: “Đau rồi phải không, có thể chơi chậm một chút.”

 

Tiếng đàn ngưng lại, nhìn xuống đài, không có gì bất thường.

Loading...