Lăng Vân Đài - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-31 22:09:37
Lượt xem: 58
8
Hôm ta cùng Tống Từ tiến cung, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Không ai nghĩ rằng Thất hoàng tử mất tích nhiều năm lại có thể trở về, lại còn mang theo một Bùi đại cô nương mang tiếng tăm xấu xa.
“Đây là thê tử mà nhi thần cưới ở dân gian, nếu phụ hoàng còn nhận nhi thần, vậy nàng chính là Thất hoàng tử phi.”
Tống Từ đã giới thiệu ta như vậy.
Hắn là đứa con của người phi tử mà Hoàng đế yêu thương nhất. Năm đó, sau khi sinh Thất hoàng tử, phi tử ấy đã qua đời. Hoàng đế mang lòng oán trách Thất hoàng tử, đẩy hắn ra ngoài cung, không ngờ, hạ nhân không giữ được hắn, rồi hắn mất tích.
Hoàng Thượng nhìn khuôn mặt giống hệt người mình từng yêu thương, cuối cùng cũng nghẹn ngào.
Ta chính thức trở thành Thất hoàng tử phi.
Ngày hôm đó, ta gặp lại mẫu thân sau bao nhiêu năm.
Bà ấy nhìn ta với vẻ mặt lạnh lùng: “Ngươi đã sớm không còn là người của Bùi gia, trở về làm gì?
“Ta cảnh cáo ngươi, đừng có ý nghĩ mưu đồ gì với Bùi gia.”
Ta chỉ khẽ nhếch khóe miệng, trong lòng lại không hề d.a.o động.
Người đã từng yêu thương, chiều chuộng ta hết mực, giờ đây chẳng còn nữa.
Điều bà ấy cần, trước sau vẫn là một Bùi thị thần nữ có thể mang đến vinh quang cho bà ấy.
Chứ không phải là đứa con gái của bà ấy.
Ta không nói gì, xoay người rời đi.
Có người lướt qua vai ta, là Bùi Thiều Hoa.
Nàng ta khoác một bộ váy lụa dài màu đỏ, quý phái thanh tao, không còn chút nào vẻ thuần khiết như ngày xưa.
Nàng ta với vẻ mặt dịu dàng, tinh tế, khẽ gọi một tiếng “Mẫu thân”.
Mùi hương thoảng qua, đến cả khóe mắt, nàng ta cũng chưa từng liếc nhìn ta một cái.
Cũng phải thôi, trong mắt nàng ta, sợ rằng ta đã sớm không đáng nhắc đến.
Ta lặng lẽ lắc đầu, không dừng lại thêm.
9
Sinh thần của Thái Hậu đã đến.
Ánh nắng ấm áp, gió nhẹ cũng mang theo vẻ dịu dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lang-van-dai-rufc/chuong-5.html.]
Quả thật, hôm nay là một ngày đẹp trời.
Sau buổi tiệc chúc mừng, mọi người đều tụ tập tại Lăng Vân Tự.
Vở kịch lớn bắt đầu rồi.
Bùi Thiều Hoa trong bộ váy dài uyển chuyển bước lên Lăng Vân Đài.
Người dân đứng bên ngoài bắt đầu xôn xao, vô cùng phấn khích, đồng thanh hô to.
“Thần nữ, thần nữ!”
Bùi Thiều Hoa mỉm cười, nhẹ nhàng giơ tay, tiếng hò reo lập tức ngừng lại.
Nàng ta hài lòng gật đầu, rửa tay, dâng hương, đặt lục vu cầm.
Tiếng đàn khởi lên, âm thanh dần lan tỏa.
Ta đứng ở một góc, tựa người vào cột, khóe miệng mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Công bằng mà nói, tiếng đàn của Bùi Thiều Hoa cũng không tồi.
Nhưng tất nhiên không thể sánh với ta.
Tiếng đàn uyển chuyển vang lên, bầu trời mây trắng bắt đầu tan, lộ ra những sợi ánh sáng màu sắc rực rỡ.
Không chỉ người dân, mà cả các vương công quý tộc cũng bắt đầu ngước nhìn lên bầu trời.
Chẳng mấy chốc, ánh sáng chia mây thành từng dải lụa rực rỡ.
Từ phương xa, chim tước dần bay lại gần, trong đó thoáng nghe được tiếng phượng hót.
Thái Hậu nắm c.h.ặ.t t.a.y tỳ nữ, ánh mắt sáng rực.
Ta khẽ cười, tiện tay ngắt một chiếc lá liễu bên cạnh.
Trong góc khuất không ai chú ý, tiếng nhạc khác bắt đầu vang lên.
Âm điệu không rõ ràng nhưng lại tà dị đáng sợ.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mặt trời dần mờ nhạt, nguyệt thực xuất hiện, mây tím bị thay thế bởi đám mây đen u ám.
Từng cơn gió âm lạnh lẽo bắt đầu cuộn lên khắp Lăng Vân Tự.
Bùi Thiều Hoa vẫn không nhận thức được, nàng ta đang đắm chìm trong ánh hào quang của mình.
Người dân xung quanh bắt đầu nhận ra điều khác thường, có người kêu lên "Hả?", rồi không dám nói thêm.
Gió xoáy cuốn lên cát bụi, thậm chí cả thức ăn trên bàn ngự tiền cũng bị gió cuốn đi.