LẤY OÁN BÁO ÂN - Phần 3
Cập nhật lúc: 2024-08-14 17:03:54
Lượt xem: 2,388
Quả nhiên, đến ngày hôm sau, chị dâu cũng không rời đi, chị ta bày ra vẻ mặt khó chịu ngồi ở phòng khách dỗ đứa nhỏ.
3.
Thấy tôi đi ra, chị ta liếc tôi một cái, sau đó xoay người nói với anh trai:
"Dao Dao là một sinh viên tài cao duy nhất trong nhà mình, về sau, tiền đồ học tập của con trai anh có thể dựa vào em ấy.”
Anh tôi cũng đồng ý gật đầu, sau đó ra lệnh.
“Dao Dao, chị dâu em nói rất đúng, sau này việc học tập Long Long phải dựa vào dì đứa nhỏ.”
Tôi nhìn đứa cháu trai nhỏ còn chưa mở mắt của mình, trong lòng cười lạnh.
Kiếp trước bọn họ cũng dùng chiêu bài này, nói tôi là dạy học nuôi người, cho nên liền cứng rắn nhét cháu trai cho tôi.
Tôi bị bố mẹ và anh chị dâu nịnh nọt một hồi, cam tâm tình nguyện làm người công cụ.
Bọn họ làm chưởng quỹ phủi tay, tôi đi sớm về tối, quan tâm bài tập cùng giáo dục của cháu trai từ nhỏ đến lớn, vì cháu trai an bài tốt hết thảy.
Nhưng bây giờ, tôi nhìn tính toán trong mắt chị dâu, nhếch miệng cười.
“Anh, anh nói đúng.”
Anh trai có được đáp án mình muốn, lòng tràn đầy vui mừng ôm cháu trai cười khanh khách.
Qua năm mới, tôi trở về trường học chính thức bắt đầu thực tập.
Hàng năm, nghỉ đông và nghỉ hè, tôi đều lấy cớ bận việc không về nhà được, tôi không về được nhà, việc chăm cháu trai liền rơi xuống đầu mẹ tôi.
Chị dâu cả ngày chỉ dặn dò mẹ tôi phải chăm sóc đứa nhỏ cả ngày lẫn đêm.
Còn luôn nhắn tin bảo tôi mua cái này mua cái kia.
Cháu trai mọc răng, muốn tôi mua một cái vòng cổ vàng, nói đây là quy củ.
Cháu trai vừa biết đi, muốn tôi nhận phụ trách mua giày về sau này của cháu trai.
Vừa rồi cháu trai tự mình cầm đũa, muốn tôi mua đôi đũa vàng.
Những việc như thế này xảy ra hết lần này đến lần khác và tôi đã bị lừa làm tất cả những điều đó ở kiếp trước.
Nhưng ở đời này, tôi đã từ chối tất cả.
Bởi vậy, lời oán hận của chị dâu đối với tôi cũng càng ngày càng sâu.
Ngày cháu trai lên tiểu học, tôi nhận được điện thoại của anh trai tôi.
“Long Long năm nay học tiểu học, tụi anh chuẩn bị đưa nó đến trường của em, em sắp xếp trước một chút đi.”
Kiếp trước, bởi vì tôi làm ở tiểu học tỉnh lị, anh trai và chị dâu lại là hộ khẩu ngoại ô, con cái không vào tiểu học tỉnh lị.
Họ nói trường học của tôi dạy tốt, tôi cũng ở đây, thuận tiện chăm sóc đứa nhỏ.
Tôi hết lòng đồng ý, gửi quà và nhờ mọi người tìm mối liên hệ, cuối cùng mới đưa được cháu trai của mình vào.
Sau đó bọn họ liền hoàn toàn buông tay mặc kệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lay-oan-bao-an/phan-3.html.]
Tất cả chi phí sinh hoạt học tập của cháu trai, bọn họ chỉ có nói một câu.
“Đi tìm dì của con đi.”
Ngay cả về nhà, đứa nhỏ muốn thân mật với mẹ, cũng sẽ bị chị dâu đẩy ra.
“Đi tìm dì của con đi, đừng tới làm phiền mẹ.”
Ngay từ đầu cháu trai vẫn rất dính lấy tôi, tôi cũng thật sự coi cháu trai là con của mình.
Tôi đã học được rất nhiều điều về cuộc sống nên dần dần đánh mất cuộc sống của chính mình và hết lòng chăm sóc đứa cháu nhỏ của mình.
Nhưng bây giờ, tôi nhìn giáo án trên tay và từ chối anh trai.
“Anh, cái này thật không được, trường học quy định, tất cả học sinh nhập học đều phải thi+phỏng vấn mới được.”
Anh trai tôi lập tức nổi giận:
"Đó là cháu ruột của mày, người làm dì như mày, ngay cả tiền đồ cháu ruột của mình cũng không quản sao?"
Tôi nhàn nhạt cười cười.
“Không phải chị dâu nói thế sao? Là khối vàng thì đi tới chỗ nào cũng đều sẽ phát sáng, em còn tưởng rằng anh chị theo hệ tư tưởng Phật hệ nên sẽ không chọn trường học có ngưỡng của cao như vậy, lần này em cũng không có chuẩn bị gì hết."
Anh trai tôi, Chu Nham nổi giận, gọi điện thoại một lúc.
Quay đầu lại bắt đầu oán giận chị dâu.
Chị dâu cũng không cam lòng yếu thế, nói vặn lại:
"Chẳng lẽ em nói không đúng sao? Nếu nó là khối nguyên liệu kia, đi đâu mà chả được, em gái anh không chịu hỗ trợ thì thôi.”
Anh trai tôi tức giận mắng chị dâu có tầm nhìn hạn hẹp, hai người bắt đầu cãi vã, ngay cả điện thoại cũng chưa kịp cúp.
Tiếng ném bát đập đồ liên tiếp vang lên, cháu trai Chu Long ở trong điện thoại khóc rất lớn tiếng.
Chu Nham lại tìm tôi vài lần, tôi tự mình dẫn anh ta đến phòng chiêu sinh.
Thầy giáo phụ trách chiêu sinh mặt không chút thay đổi đánh nát ảo tưởng của anh ta.
Lúc này anh mới thu lại ý định của mình.
4.
Chu Long cuối cùng vẫn đi học.
Tuy nhiên, đó chỉ là một trường tiểu học tư thục ở thị trấn.
Sự khác biệt giữa trường tiểu học ở trấn và trường tiểu học ở tỉnh, mắt thường có thể thấy được.
Quan trọng nhất là vấn đề tài nguyên.
Hơn nữa, các trường tiểu học ở trấn chỉ chú trọng thành tích, thực hiện chế độ phân ban, trong một lớp học vẫn có học sinh giỏi và học sinh kém.
Những em có điểm cao và vâng lời sẽ được xếp lên hàng đầu và được giáo viên quan tâm nhiều nhất.
Mà những em nghịch ngợm gây sự kia, đều sẽ được sắp xếp đến phía sau hoặc là một mình một chỗ ngồi.