Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LÊN CHÙA CẦU "ANH" - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-10-03 17:37:43
Lượt xem: 155

38

Sau gần ba tiếng bị laser mạnh mẽ quét qua, cuối cùng cảm giác tức giận của Trần Ức Gia đã lắng xuống đôi chút. 

Dù sao thì, sự việc này cũng không phải do tôi gây ra.

Sau khi trở về, tôi lập tức vội vàng chạy đến ngôi chùa. 

Tôi thành tâm cầu nguyện hết lần này đến lần khác, mong muốn cứu vớt những chuyện xấu hổ này. 

Nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng nói đến việc chinh phục nam thần, e là tôi sẽ khó sống nổi.

 

39

Kết quả của những lời cầu nguyện thành tâm của tôi không rõ ràng lắm. 

Vào một đêm nào đó, tôi lại đột ngột chuyển đổi không gian, xung quanh hoàn toàn tối tăm.

Tôi sợ hãi siết c.h.ặ.t t.a.y lại.

Âm thanh quái dị thê lương vang lên, tôi quay lại nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Khuôn mặt con ma đột nhiên nhảy ra từ màn hình suýt khiến tôi đăng xuất khỏi thế giới này. 

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Tôi hét lên một tiếng, lao sang bên cạnh theo bản năng. 

Lúc đó, một tiếng "tách" vang lên.

Xung quanh bừng sáng lên. 

Kim Minh đặt ngón tay trên nút công tắc, nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, sau một lúc mới thốt lên một câu nhẹ nhàng: “Đậu mùa.” 

“Cái này mà cũng được à.”  

Cảm nhận được sự bất thường trong cánh tay, một cảm giác lạnh xộc lên từ đỉnh đầu, tôi từ từ quay đầu lại, đối diện với gương mặt điển trai gần trong gang tấc. 

Sắc mặt của Trần Ức Gia thậm chí còn đáng sợ hơn cả gương mặt con ma. 

Tôi buông tay ra. 

Tiếng nuốt nước bọt vang lên trong phòng khách, hòa cùng nhạc nền phim kinh dị, tôi cảm thấy như mình đã lên thiên đàng. 

“Anh Gia…” 

Trần Ức Gia tắt TV, im lặng nhìn tôi. 

Kim Minh cũng đến gần. 

Tôi vô cùng xấu hổ che mặt lại: “Giết tôi đi.” 

 

40

Có lẽ Trần Ức Gia đã quen với điều này, cảm xúc không còn mạnh mẽ như lần trước. 

Anh ngồi trên sô pha, nghịch điều khiển từ xa: “Bạn Giản, không thể thoát khỏi sao?” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/len-chua-cau-anh/chuong-13.html.]

"Tôi cũng hoang mang lắm."

Kim Minh vuốt cằm: “Không ngờ yêu đương ôm ấp là có thật.” 

"Cảm giác ôm anh Gia thế nào?" 

“Không… Không dám cảm nhận.” 

“Hay là thử ôm thêm lần nữa xem sao?” 

Trần Ức Gia mỉm cười nhẹ. 

Tôi vội vàng xua tay: “Không không không không được.”

 

41

Kim Minh là một trong số ít người có thể ở cùng với Trần Ức Gia. Lẽ ra hai người họ chỉ rãnh rỗi xem phim kinh dị, nhưng tôi lại xuất hiện, phá hỏng bầu không khí.

Có lẽ Trần Ức Gia cảm thấy không thoải mái, đã đi tắm để bình tĩnh lại.

Kim Minh nhìn bóng lưng của anh vào nhà tắm, như thể nhớ ra điều gì, hạ thấp giọng hỏi tôi: “Dáng người anh Gia thế nào, cậu nhìn thấy không?"

Tôi nhớ lại sự việc lần trước, hoảng hốt: “Thật sự không nhìn rõ."

Làm sao tôi dám nhìn cơ chứ. 

Kim Minh cười lớn: “Sau này sẽ có nhiều cơ hội mà." ???

Cậu cậu cậu đừng nói lung tung. 

Cậu ta vuốt cằm, rất nghiêm túc phân tích: “Tôi đã thấy không ít người theo đuổi, nhưng có năng lực như thế này thì cậu là người đầu tiên, phải nói tôi rất ngưỡng mộ cậu."

Cậu ta đang nói cái qq gì vậy?

Kim Minh tiến lại gần: “Làm một giao dịch nhé?" 

Tôi ngẩng mắt nhìn cậu ta.

"Tôi giúp cậu theo đuổi anh Gia…" Cậu ta mở điện thoại ra: “… Cậu chỉ cần tiết lộ vị trí của ngôi chùa."

Hả?

 

42

Kim Minh nói rằng cậu ta có 9981 cách để theo đuổi người khác, tin cậu ta thì chắc chắn không sai.

Tôi đã tin.

Tôi đã ngây thơ tin.

 

Loading...