Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LÊN CHÙA CẦU "ANH" - Chương 18

Cập nhật lúc: 2024-10-08 10:54:42
Lượt xem: 269

59 

Theo thông tin đáng tin cậy mà Kim Minh đảm bảo bằng mạng sống, chắc chắn món sườn xào chua ngọt này không sai. 

Để cho Trần Ức Gia cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của tôi, giữa đêm khuya tôi đã tìm kiếm công thức và chạy vào bếp. 

Một tay tôi cầm xẻng, một tay cầm dao, làm theo từng bước trong công thức, quyết tâm phải làm được món này. 

Nhưng rõ ràng, tôi không thuộc kiểu những người có tài năng bẩm sinh. 

Khi Trần Ức Gia tỉnh dậy giữa đêm thấy tôi trong bếp, anh nhíu mày. 

"Cậu đang làm gì vậy…?" 

Tôi cầm cái xẻng, im lặng vài giây, bình tĩnh nói: “Nấu ăn." 

Trần Ức Gia không nói gì, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. 

Tôi thấy được sự nghi ngờ sâu sắc từ trong ánh mắt của anh. 

Đúng rồi, ai mà bình thường lại dậy giữa đêm hôm khuya khoắt để nấu ăn chứ. 

Chắc chắn Trần Ức Gia càng nghĩ tôi có vấn đề. 

Trần Ức Gia tiến lại nhìn thoáng qua trong nồi, chỉ một cái thôi mà sắc mặt lập tức thay đổi. 

"Bạn học Giản, thực ra cậu không cần phải kiên trì như vậy đâu." 

Ủa alo?? 

Tôi bị tổn thương sâu sắc.

 

60

Trần Ức Gia xắn tay áo lên, ngón tay của anh vẫn đẹp như mọi khi. Trên cổ tay buộc một sợi dây đỏ, viên đá tròn trắng sáng treo ở phía dưới, trông vô cùng đẹp mắt.

“Cậu có muốn học không?”

Tôi gật đầu: “Muốn.”

“Tại sao?” Anh vừa nói vừa liếc nhìn vào nồi: “Trước đây bạn học Giản chưa bao giờ vào bếp phải không?”

Tôi nhìn chằm chằm căn bếp lộn xộn, ngập ngừng gật đầu: “Không nhiều.”

Nhưng tôi đã hỏi Kim Minh, cậu ta khẳng định nhiều lần rằng Trần Ức Gia thích sườn xào chua ngọt, chắc chắn không sai.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, thử hỏi: “Anh Gia, cậu thích sườn xào chua ngọt đúng không?”

Trần Ức Gia giật mình, ánh mắt lóe lên: “Bạn học Giản không cần phải…”

“Có cần chứ.” Tôi mở nồi xương ra, làm bộ lơ đãng hỏi: “Anh Gia thích kiểu con gái nào vậy?”

Trần Ức Gia cụp mắt không nói gì.

Tôi sốt ruột chờ đợi, tay lật sườn trong nồi càng nhanh hơn, làm nồi kêu lách cách.

Trần Ức Gia lấy cái xẻng từ tay tôi, cân nhắc một chút: “Sườn bị bạn học Giản đ.â.m cho nát hết rồi.”

“Vậy anh Gia thích kiểu con gái nào?”

Trần Ức Gia dừng lại một chút: “Cảm giác thôi.”

Cảm giác.

Cảm giác gì?

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Tôi cũng không biết lấy đâu ra can đảm, bỗng dưng tiến lại gần: “Anh Gia, cậu nhìn tôi có cảm giác không…”

Khi tôi tiến lại gần, đúng lúc Trần Ức Gia quay đầu lại, khoảng cách gần trong gang tấc, tôi ngừng thở.

Lông mi Trần Ức Gia khẽ rung, anh đứng im tại chỗ, trong chốc lát quên mất phản ứng.

Anh có làn da cực kỳ đẹp, ngũ quan ưu tú, môi đầy đặn, tôi vô thức nuốt nước bọt.

Nếu hôn xuống, chắc chắn cảm giác sẽ rất tuyệt.

Muốn hôn ghê.

Hôn một cái chắc cũng không sao nhỉ?

Không được.

Tôi lập tức phủ nhận.

Trần Ức Gia sẽ nghĩ đến việc g.i.ế.c tôi.

Nhưng… Tôi l.i.ế.m l.i.ế.m môi.

“Anh Gia, có thể hôn một cái không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/len-chua-cau-anh/chuong-18.html.]

Đồng tử Trần Ức Gia đột nhiên mở to. Anh theo phản xạ đưa một ngón tay chống vào trán tôi.

Cảm giác lành lạnh ở trán làm tôi như tỉnh mộng.

Trần Ức Gia cúi nhìn tôi, trong không gian tĩnh lặng, chỉ nghe thấy nhịp tim đập của chính mình.

Đôi môi Trần Ức Gia hơi mở ra khép lại, lặng lẽ thốt ra vài chữ: “Cậu nói xem?”

Quả thật là trên đầu chữ "sắc" (色) có một con d.a.o (刀).

Quá quá quá xúc phạm.

Tội lỗi, tội lỗi.

 

61

Tôi lại một lần nữa chọc giận Trần Ức Gia. Anh vốn định dạy tôi nấu ăn, nhưng giờ thì không còn tâm trạng nữa, quay lưng đi về phòng ngủ. 

"Đừng, đừng, đừng, tôi không hôn nữa." 

Tôi vội vàng kéo Trần Ức Gia, kéo được một nửa thì nhớ ra anh không thích tiếp xúc với người khác, nên lại buông lỏng tay, buồn bã nói: “Anh Gia." 

"Tôi không có đầu óc, cậu đừng so đo với tôi." 

Trần Ức Gia dừng bước một chút, thở dài: “Muộn rồi, lần sau đi." 

Cơ hội hiếm hoi để ở riêng nuôi dưỡng tình cảm đã mất, tôi gớt nước mắt chạy về phòng ngủ. 

Tôi ôm gối, chôn đầu trong chăn, rất buồn bã. 

Muốn hôn thì tự nghĩ thầm thôi, sao phải nói ra chứ. 

Tôi nước mắt ngắn dài, trở mình mãi không ngủ được. 

Tôi nghĩ xem ngày mai phải làm gì để cứu vãn tình hình. 

Nhưng không ngờ tôi vừa nhắm mắt lại, quay người một cái đã lăn vào lòng Trần Ức Gia. 

Lần này tôi thật sự bị dọa sợ. 

Chưa bao giờ có tình huống kỳ quái như vậy. 

Trần Ức Gia cũng chưa ngủ, đang ngước mắt nhìn trần nhà. Tôi cảm nhận được cơ thể anh cứng lại, cúi đầu nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm u ám. 

"Ha ha..." 

Tôi ngượng ngùng dịch sang một bên. 

"Bạn học Giản…" Trần Ức Gia ngồi dậy, chắn ánh sáng từ ánh đèn phía sau. Sắc mặt anh bị che khuất trong bóng tối không thể nhìn rõ: “Cậu thật sự rất không tuân theo chuẩn mực." 

Tôi biết, tôi biết. 

Tôi rưng rưng gật đầu.

Sao tôi lại có thể chính xác lăn vào lòng như vậy. 

Trần Ức Gia lại yếu ớt thở dài. 

"Bạn học Giản, có phải cậu có ám ảnh khó nói gì với cái giường này của tôi không?" 

Tôi hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Ức Gia, chuyện này không liên quan gì đến cái giường cả. 

Chủ yếu là do con người thôi. 

Trần Ức Gia sờ vào viên đá tròn trên cổ tay: “Tôi thật sự rất tò mò cậu biến tới đây kiểu gì." 

Tôi ôm gối, từ từ ngồi dậy, thành thật nói: “Tôi chỉ trở mình một cái đã lăn vào trong lòng anh Gia." 

"…" 

Trần Ức Gia không nói gì nữa. 

Lý do này thật sự kỳ quặc đến mức không thể tin nổi. 

Tôi im lặng một lát: “Anh Gia, Kim Minh nói, đây là sợi tơ hồng bê tông cốt thép mà Thần Tình yêu buộc." 

Trần Ức Gia liếc tôi: “Cậu muốn nói gì?" 

"Biết đâu có khả năng nào đó, chúng ta thực sự có duyên?" 

Trần Ức Gia nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay: “Biến lại một lần nữa đi." 

Hả?

 

Loading...