Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LÊN CHÙA CẦU "ANH" - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-10-06 20:49:27
Lượt xem: 302

55

Tôi cảm thấy vô cùng vui mừng trước sự thay đổi nhẹ nhàng trong mối quan hệ với Trần Ức Gia. 

Cả buổi chiều, tôi chạy vào phòng Trần Ức Gia rất nhiều lần. Theo đúng tiêu chuẩn mẹ chăm sóc tôi, tôi đã dồn hết 200% sức lực vào việc chăm sóc anh. 

Dường như Trần Ức Gia rất thích đọc sách, lúc đó anh ngồi trước bàn, cầm sách trên tay, chăm chú nhìn vào bàn đầy thức ăn mà không nói lời nào. 

Khi tôi vừa định đặt đĩa sườn xào chua ngọt mà mình đã vất vả làm cả buổi lên bàn, cuối cùng Trần Ức Gia cũng không nhịn được mà ngăn lại. 

"Bạn học Giản, cậu đang làm gì vậy?" 

Tôi đẩy những đồ vật lộn xộn trên bàn sang một bên, dọn ra một chỗ trống nhỏ: “Món này vừa làm xong, anh Gia có muốn thử không?" 

"..." Trần Ức Gia cúi mắt liếc nhìn, lông mày nhíu lại. 

Sợ anh không nhận ra, tôi thì thầm nhắc nhở: “Sườn xào chua ngọt." 

Lông mi của Trần Ức Gia khẽ run rẩy, ngước mắt nhìn tôi, như thể có rất nhiều điều muốn nói nhưng vì lịch sự nên không nói ra, chỉ cong khóe miệng mỉm cười.

Tôi biết anh muốn nói gì. 

Món này trông thật sự giống như một đống phân. 

Nhưng về hương vị thì thật sự đã tốt hơn so với những lần trước. 

Tôi đưa cho anh đôi đũa, ngước mắt mong chờ nhìn anh. 

Khóe miệng Trần Ức Gia khẽ co giật. 

Cuối cùng, anh vẫn thử một miếng, im lặng một lúc rồi nói: “Chín rồi." 

Chín rồi? 

"Nhưng…" Trần Ức Gia chỉ vào bàn đầy ắp món ăn: “Bạn học Giản, chiều nay cậu làm gì vậy?" 

"Tôi…" Tôi nắm chặt mép áo, ngượng ngùng: “Anh Gia, thực ra do công việc nên bố mẹ tôi cũng thường không có nhiều thời gian ở bên tôi, cũng vì để chúng ta có cuộc sống tốt hơn." 

Trần Ức Gia nhìn tôi, sắc mặt có chút kỳ lạ. 

Tôi càng nắm chặt mép áo, càng ngượng ngùng hơn: “Nếu anh Gia không ngại, tôi có thể ở bên anh Gia, gọi lúc nào cũng được." 

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

"..." Trần Ức Gia im lặng một lúc: “Có phải chúng ta có chút hiểu lầm không, bạn Giản?" 

Hả? 

Hiểu lầm gì? 

Tôi ngẩn ra. 

Tôi hồi tưởng lại những gì vừa nói, “gọi lúc nào cũng được." 

Có phải tôi quá vội vàng nên không giữ được khoảng cách không?

"Tôi không có ý gì khác…" Tôi liên tục xua tay: “Nếu anh Gia không muốn thì coi như tôi chưa nói gì." 

Trần Ức Gia ngẩn ra, thu hồi ánh mắt, thở dài: “Thôi được." 

Anh nhanh chóng dọn dẹp bàn một chút, nghiêng đầu nhìn tôi một lúc, trầm tư nói: “Bạn học Giản không cần phải như vậy, mọi người đều là người bình thường…" 

"Anh Gia không phải." Tôi vội vàng cắt ngang: “Tôi thích anh Gia… Anh Gia không phải người bình thường, mà là người trong lòng tôi." 

Tôi nói xong câu đó, không khí bỗng chốc ngưng lại một giây. 

Tôi chậm lụt nhận ra, mặt đỏ bừng. 

Vừa rồi tôi đã nói gì? 

Sao lại đột nhiên thổ lộ tình cảm? 

Thế này không phù hợp chút nào. 

Rõ ràng Trần Ức Gia cũng không ngờ, cơ thể dựa vào bàn mà ngẩn ra, những gì muốn nói cũng bị nghẹn lại ở cổ họng. 

Tôi đỏ mặt chạy đi. 

Cái này, cái này, cái này, không phù hợp, không phù hợp. 

 

56

Buổi tối, tôi thậm chí không dám nhìn Trần Ức Gia. 

Sắc mặt anh cũng có vẻ hơi khác thường, cúi đầu suy nghĩ điều gì đó. 

Có lẽ nhận ra ánh mắt của tôi, Trần Ức Gia ngẩng đầu nhìn về phía tôi, tôi hoảng hốt quay đi chỗ khác. 

Cảm giác căng thẳng không rõ lý do này là sao vậy? 

 

57

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/len-chua-cau-anh/chuong-17.html.]

Sau bữa tối, tôi suy đi tính lại mãi, cuối cùng vẫn cầm một cuốn sách đi gõ cửa phòng Trần Ức Gia. 

Trần Ức Gia nhìn xuống cuốn sách trong tay tôi, nghi ngờ lên tiếng. 

"Chuyện kể trước khi ngủ?" 

Lần này anh thực sự không nhịn được: “Bạn học Giản, có phải cậu có hiểu lầm gì với tôi không?" 

Cái gì? 

"Trông tôi giống người thiếu thốn tình thương lắm à?" 

Hả?????

 

58

Xem như tôi đã hiểu, Kim Minh chính là người phát ngôn không đáng tin cậy. 

Cái gì mà cha mẹ quá bận rộn, không có thời gian bên cạnh, chính là vì cảm thấy quá gò bó nên Trần Ức Gia mới chuyển ra ở riêng. 

Đúng là những chiến lược vớ vẩn, toàn là giả dối. 

Tôi bước ra khỏi phòng, tức giận gọi điện cho Kim Minh. 

"Kim Minh, cmn cậu chạy đi c.h.ế.t ở đâu rồi?" 

Âm thanh bên Kim Minh rất lộn xộn, kèm theo tiếng gió rít: “Cảm ơn bạn học đã gửi vị trí, tôi đi theo đuổi ước mơ đây." 

"Cậu…." 

Kim Minh ngừng lại một chút: “Cậu cố gắng lên! Cái lùm mía tôi không nói nữa, vali chạy mất rồi…" ? 

Tôi nén giận, vừa định nổi cáu thì bỗng nghe thấy tiếng sách rơi vang lên sau lưng. 

Tôi hoảng hốt quay lại, thấy Trần Ức Gia đã đứng ở cửa không biết từ lúc nào. 

Anh nhìn tôi vài giây rồi lên tiếng. 

"Cho nên, cậu đều là nghe Kim Minh nói à?" 

Tôi nắm chặt điện thoại đã bị cúp, cảm thấy như bị bắt quả tang: “Cậu ta nói, cậu ta có cách…" 

"Cậu để Kim Minh dạy cậu?" Trần Ức Gia như cười trong tức giận. 

"Cậu ta nối dây tơ hồng giúp người ta, giúp mười người thì mười người đều tàn canh gió lạnh." 

"Nếu không phải vì cái mặt đó, cậu ta đã bị người ta đánh c.h.ế.t từ lâu rồi." 

"..." 

Tôi vô tình nhớ đến gương mặt hết sức tự tin của Kim Minh, siết c.h.ặ.t t.a.y lại. 

Cứng rắn. 

Nắm tay cứng rồi. 

Trần Ức Gia cúi xuống nhặt cuốn sách rơi, nhìn vào dòng chữ lớn "Câu chuyện trước khi ngủ" trên bìa sách. Anh bỗng cười: “Đây cũng là cách cậu ta nghĩ ra hả?”

Tôi cứng ngắc gật đầu. 

"Cậu cũng tin sao?" 

"Tôi…" 

Đã bắt đầu hối hận rồi. 

Trần Ức Gia khen ngợi: “Thật sự rất dũng cảm." 

Tôi có chút bực bội nắm chặt góc sách: “Cậu ta nói rất hiểu anh Gia…" 

Trần Ức Gia mỉm cười. 

Nụ cười khiến tôi rất sợ hãi. 

Tôi bỗng nói: “Vậy anh Gia dạy tôi đi?" 

Nói xong câu này, tôi gần như muốn cắn đứt lưỡi mình. 

Bảo Trần Ức Gia dạy người ta cách chinh phục mình? 

Cái đầu thiên tài nào mới hỏi ra câu hỏi như vậy chứ? 

Trần Ức Gia gật đầu: “Được thôi." 

Tôi hoảng hốt ngẩng đầu. 

Trần Ức Gia lại mỉm cười nhẹ: “Bạn học Giản, đi rửa mặt rồi ngủ đi." 

 

Loading...