Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LÊN CHÙA CẦU "ANH" - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-09-17 09:42:25
Lượt xem: 186

2

Bạn cùng phòng điên rồi, tôi cũng điên nốt.

Cô ấy nghĩ tối qua có ma, còn tôi thì cảm thấy mình bị ma ám.

Sao người sống sờ sờ có thể đột ngột xuyên không, cái này có hợp lý không?

Sáng sớm dậy, Lâm Lâm kéo tôi đi cầu bình an.

Nói đến chuyện này, tôi bỗng nhớ lại việc tuần trước theo mẹ đi chùa.

Bà ấy nói chùa này rất linh, cầu gì cũng ứng.

Lúc đó tôi cầu nguyện——

Một tia sét giáng xuống đầu, tôi nuốt nước bọt, một lúc sau vẫn không thể tin nổi.

Điều này quá vô lý.

Lâm Lâm thúc giục: “Đi thôi."

"Không đi, sắp thi rồi." Tôi vội vàng xua tay, ánh mắt lướt qua dưới gối thấy một sợi dây đỏ sáng chói.

Tôi kéo ra xem, một sợi dây đỏ tươi treo một viên đá tròn rất nhỏ.

Tròn trịa, mịn màng, cảm giác thật dễ chịu.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Đó là sợi dây đỏ mà Trần Ức Gia thường đeo ở cổ tay.

Tôi ngẩn người, sao tự dưng lại có cái này.

Cầu “đỏ” tình cũng đâu phải kiểu này. Thấy sắp đến giờ, tôi vội vàng cất sợi dây đỏ vào túi rồi đi đến thư viện.

Vì thi cuối kỳ, thư viện đông nghịt, tôi vô thức nhìn qua chỗ ngồi trống đối diện, người đó vẫn chưa đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/len-chua-cau-anh/chuong-2.html.]

Tôi cúi đầu đọc sách nhưng trong đầu toàn là chuyện tối qua, vừa thấy vô lý vừa nghĩ cách trả lại sợi dây đỏ cho Trần Ức Gia.

Trong lúc tôi mơ màng, có tiếng động nhẹ từ phía đối diện, tôi vô thức ngẩng đầu, da đầu căng lên.

Người đến chính là Trần Ức Gia.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, đặt sách lên bàn rồi cúi đầu đọc.

Trần Ức Gia có làn da rất trắng, lúc nào cũng ăn mặc sạch sẽ đơn giản, tay áo xắn lên, lộ ra một đoạn cổ tay đặt trên bàn.

Anh cụp mắt xem sách, vẻ xa cách giữa lông mày và mắt càng trở nên rõ ràng, lúc nào cũng có vẻ như không muốn tiếp xúc với người khác.

Tâm trí tôi vốn đã không tập trung, giờ Trần Ức Gia ngồi đối diện, tôi càng không thể học nổi.

Thỉnh thoảng tôi ngẩng đầu giả vờ vô tình liếc nhìn anh.

Nghĩ xem phải làm sao để trả lại sợi dây đỏ cho chủ nhân của nó.

Có vẻ như anh cũng không quen, thường vô thức sờ cổ tay, sờ được một nửa thì ngẩn ra, rồi lại rụt tay về.

Tôi lật sách lung tung, tâm trí không ở đây.

Khi tôi chuẩn bị ngẩng đầu liếc một cái, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Trần Ức Gia.

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hờ hững. Giọng điệu bình thản nhưng lạnh lùng như được một lớp băng mỏng bao phủ: “Bạn học, trên mặt tôi có chữ à?"

Tim tôi đập thình thịch, bao lâu qua, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với Trần Ức Gia. Tôi hoảng hốt lắc đầu: “Không có."

Trần Ức Gia không nói thêm, như thể không muốn để ý đến tôi nữa, lại thu hồi ánh đi.

Tôi từ từ thở ra, sờ sợi dây đỏ trong túi, càng lo lắng hơn.

Quả thật, Trần Ức Gia khó tiếp xúc như lời đồn.

Hơn nữa, anh thực sự không nhớ tôi, hic hic.

Loading...