LÊN CHÙA CẦU "ANH" - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-09-20 11:13:18
Lượt xem: 184
3
Nếu nói ở trường không ai biết đến tôi, thì Trần Ức Gia lại là người mà ai cũng biết.
Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt và khí chất của anh cũng đủ khiến người ta phải nhớ mãi.
Chỉ cần có thể nói chuyện với anh một câu cũng đủ để các cô gái vui vẻ cả buổi.
Tôi khá may mắn khi có thể nói chuyện với anh ba lần.
Lần đầu tiên là buổi sáng, tôi ôm đồ ăn sáng cho cả ký túc xá trở về, mùa đông quá lạnh, cổng nhà ăn treo rèm dày.
Hai lớp rèm bên trong bên ngoài.
Khi tôi đang phân vân với đống đồ ăn trong tay, Trần Ức Gia đã ngẩng đầu mở rèm cửa, nhẹ nhàng nhìn lướt qua tôi.
Tôi vội vàng lách người đi ra ngoài, gật đầu: “Cảm ơn."
Lần thứ hai vào buổi tối bỗng dưng mất điện, giờ tự học kết thúc sớm.
Trên đường trở về ký túc xá tối đen, khi tôi đang cầm sách đi về thì bị người khác va phải, sách rơi xuống đất.
Trần Ức Gia nhặt lên, ném lại cho tôi.
Tôi vội vàng đón lấy, gật đầu: “Cảm ơn."
Bạn nghĩ hai lần đều là cảm ơn sao?
Không phải.
Lần thứ ba tôi nói xin lỗi.
Kể từ hai lần tiếp xúc trước, cảm tình của tôi dành cho Trần Ức Gia đã tăng vọt, tôi mong đợi lần gặp gỡ tiếp theo.
Nhưng từ đó về sau, tôi không còn cơ hội tiếp xúc gần với anh nữa.
Tôi cảm thấy bồn chồn trong lòng.
Vì vậy, tôi âm thầm lên kế hoạch để xin số WeChat Trần Ức Gia, nhưng lại nhìn thấy sự lạnh lẽo vô cùng trong mắt khi anh từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/len-chua-cau-anh/chuong-3.html.]
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Tôi càng căng thẳng hơn, không chú ý giẫm lên chân anh.
Ngay trên đôi giày trắng của anh.
Tôi vội cúi đầu xin lỗi: “Xin, xin, xin lỗi."
Không thể nói sắc mặt của Trần Ức Gia khó coi, nhưng chắc chắn cũng dễ nhìn.
Có thể nhận thấy anh muốn mắng người nhưng vẫn nhịn được. Cuối cùng anh chỉ nhếch miệng cười nhẹ rồi quay đi.
4
Âm thanh rất khẽ kéo tôi trở lại thực tại, tôi lập tức hoàn hồn.
Trần Ức Gia gập sách lại, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Tôi sờ vào sợi dây đỏ trong túi, vô thức nhìn theo bóng lưng anh.
Bất kể nhìn từ góc độ nào, người xuất sắc cũng đều khiến người ta hài lòng. Người ta nói trời rất công bằng, vậy tại sao tôi lại không nhìn thấy Trần Ức Gia bị đóng cánh cửa nào?
(Từ câu: Ông Trời rất công bằng, khi đóng một cánh cửa bị đóng lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra => Trần Ức Gia hoàn hảo không có khuyết điểm)
Tôi thở dài, lấy sợi dây đỏ ra.
Viên đá tròn vẫn giữ được hơi ấm, sờ vào rất dễ chịu.
Tôi mở cuốn sách của Trần Ức Gia, tranh thủ kẹp sợi dây vào trong sách rồi vuốt ve để bề mặt sách trở về trạng thái ban đầu, mới yên tâm ngồi lại vị trí của mình.
"Đồ trả về với chủ, đồ trả về với chủ." Tôi nhỏ giọng lầm bầm.
Sợi dây đỏ này thực sự không phải thứ tôi mong muốn, nhưng mong rằng lần sau Trần Ức Gia ngủ vẫn sẽ vẫn buộc chặt trên tay.
Khi ý nghĩ này xuất hiện khiến tôi thực sự cảm thấy sợ hãi.
Lần sau là lần sau thế nào?
Đừng để có lần sau nữa.