Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LÊN CHÙA CẦU "ANH" - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-10-01 13:51:05
Lượt xem: 448

19

Tâm trạng tôi cả ngày không được cao, ngay cả kỳ thi cũng mơ màng.

Ra khỏi phòng thi, bạn cùng phòng kéo tôi đi về phía nhà ăn.

Tôi vẫy tay, yếu ớt nói: “Cậu đi ăn đi, tớ muốn yên tĩnh một chút."

Bạn cùng phòng ngạc nhiên: “Cậu sao vậy?"

Tôi thở dài, lại nhớ đến cảnh tượng ngượng ngùng sáng nay.

Thậm chí tôi có thể tưởng tượng ra, khi tôi nằm lên giường của Trần Ức Gia thì bỗng nhiên biến mất trước ánh mắt của bốn người. Kim Minh kêu to "Thánh thần thiên địa ơi" và hình ảnh Trần Ức Gia im lặng.

Tôi vô lực nhìn lên trời, cảm thấy cả thế giới trở nên u ám.

20

Có lẽ tất cả vận may của tôi đã dùng hết vào người Trần Ức Gia, chỉ còn lại vận xui.

Tôi vừa quay người lại, nhìn thấy Trần Ức Gia và Kim Minh không xa.

Họ vừa ra khỏi lớp, đang đi về hướng căng tin.

Trần Ức Gia vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như thường lệ, Kim Minh thì vừa đi vừa cho tay vào túi, bước đi lắc la lắc lư.

So với Kim Minh, khí chất lạnh lùng, không ai dám lại gần của Trần Ức Gia càng nổi bật hơn.

Tôi quyết định quay lại thật nhanh, chưa đi được mấy bước thì nghe thấy một tiếng quen thuộc từ phía sau: “Á đù."

Người tôi cứng lại.

Kim Minh bước tới, đánh giá tôi từ đầu đến chân trong vài giây.

"Quả nhiên là cậu."

Cậu ta nhìn tôi chằm chằm: “Có phải chỉ có giường của anh Gia mới có tác dụng không?"

Tôi ôm trán.

"Con mẹ nó chứ tôi biết ngay, cậu có ý đồ với anh Gia mà, nhỏ theo đuổi quỷ quyệt này."

Tôi?

"Cậu muốn làm gì với anh Gia?"

"Lần này là trên giường, có phải lần sau là trong phòng tắm luôn không? Hả?"

Không phải…

Xin cậu đừng nói nữa.

Trần Ức Gia đi tới, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, tôi đã thấy nụ cười lạnh lẽo trong mắt anh.

Không phải như vậy đâu!

"Tôi nghĩ cậu cần giải thích một chút…" Trần Ức Gia nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng: “Về nội dung mà cậu cầu Phật."

Anh cũng nghĩ như vậy.

Tôi thật sự không có ý định chạy thẳng lên giường đâu mà.

Tôi chỉ muốn Trần Ức Gia chú ý đến tôi, chỉ cần có một chút tiếp xúc xã giao là đủ rồi.

"Xã, giao?" Trần Ức Gia nhấn mạnh từng từ: “Tiếp, xúc?"

"Xin lỗi xin lỗi." Tôi vội cúi đầu: “Đã làm phiền cậu rồi."

Tại sao mắt tôi lại rưng rưng nước mắt, bởi vì tôi còn oan ức hơn cả Thị Mầu.

 

21

Tôi nghĩ, việc đầu tiên khi về nhà nghỉ lễ là phải đến ngôi chùa đó một lần nữa.

Cuộc sống những ngày qua còn đặc sắc hơn cả nửa năm đại học của tôi.

Tôi vừa ôn bài, vừa phải phòng việc lại lên giường của Trần Ức Gia.

Tôi đã mất hết mặt mũi, không biết phải đối mặt với nam thần thế nào đây.

Đêm khuya, tôi thường thích ngẩng đầu góc 45 độ ngước nhìn bầu trời đêm. Đó là góc độ đau thương của tôi.

 

22

Có lẽ vì cuộc sống ôn tập những ngày qua quá bận rộn, tôi không có thời gian nghĩ đến chuyện khác, cũng không xuất hiện ở ký túc xá nam nữa.

Sau khi thi xong môn cuối, mấy người bạn cùng phòng gần nhà đã vội vã về ngay trong đêm.

Trong ký túc xá rất yên tĩnh, tôi nằm trên giường thở phào nhẹ nhõm vì mệt mỏi.

Khi rảnh rỗi, trong đầu tôi chỉ toàn hình ảnh của Trần Ức Gia.

Cũng không biết anh đã xóa bỏ hiểu lầm về tôi chưa.

Liệu mối quan hệ này có thể hòa hoãn lại không.

Dù không thể tiến xa hơn, cũng đừng để nó cứ căng thẳng như vậy.

Tôi buồn bã rơi nước mắt. Dù sao cũng sắp đến kỳ nghỉ đông, sau kỳ nghỉ, tôi sẽ đến chùa để thu hồi nguyện vọng, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

Trước khi làm điều đó.

Có lẽ tôi nên gặp anh một lần nữa nhỉ?

 

23

Tôi đã trở lại.

Nhưng tôi không ngờ không thấy Trần Ức Gia đâu, lại mặt đối mặt với Kim Minh đang kéo va li chuẩn bị rời đi.

Tôi: …

Kim Minh: "Đậu mè!"

Kim Minh buông va li ra, ngạc nhiên nói: “Cái cậu này, ngay cả ngày cuối cùng cũng không buông tha sao?"

Tôi nhìn quanh, không thấy bóng dáng Trần Ức Gia.

Giường của anh cũng trống không.

Không có ai còn truyền tôi đến làm gì nữa???

Kim Minh buông va li ra, ngạc nhiên nói: “Cậu thật sự kiên cmn trì đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/len-chua-cau-anh/chuong-8.html.]

Tôi không hề.

"Nhưng cũng phải công nhận…" Kim Minh vỗ vai tôi, lấy điện thoại ra ghi chú: “Chùa nào đấy, bật mí cho tôi biết với?"

 

24

Tôi về nhà.

Ngày hôm sau, tôi ủ rũ đến chùa một chuyến.

Có lẽ vì ngày nghỉ nên nơi đây đặc biệt đông đúc.

Tôi thành tâm cầu nguyện, thu lại điều ước.

Nhưng ngài ấy không nghe tôi.

Vì ngày hôm sau, tôi lại ngủ thẳng trên giường của Trần Ức Gia rồi.

Trong lúc mơ màng, tôi chỉ thấy tay mình có cảm giác mịn màng, xúc cảm tốt không thể tả.

Tôi lại không nhịn được mà sờ thêm vài cái.

Cảm giác này, hơi giống với cơ bụng.

Còn là loại cực phẩm nữa.

"Sờ đủ chưa?"

Giọng nam đột ngột vang lên bên tai, ngón tay tôi dừng lại, cảm giác lạnh lẽo bất chợt xộc lên.

Tê dại.

Tê dại.

Tê dại.

Trần Ức Gia trầm mặt kìm nén bực bội, đôi mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.

Tôi chưa từng thấy anh tức giận đến mức này.

Tôi nhìn xuống theo ánh mắt Trần Ức Gia, ngón tay tôi còn trượt vào trong áo anh, giữ nguyên một cảnh tượng không đứng đắn.

Tôi nhướng mày.

Quả nhiên là cơ bụng.

Thậm chí đầu ngón tay tôi còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang dần tăng cao của anh.

Sau kỳ nghỉ đông.

Tôi lại một lần nữa…

Ngủ trên giường của Trần Ức Gia.

Trần Ức Gia cười lạnh một tiếng.

"À, à xin lỗi, xin lỗi." Tôi tỉnh lại, vội vàng rụt tay về, cảm thấy đầu óc trống rỗng, nói không thành lời.

"Cậu… Tôi, xin lỗi, tôi không cố ý…"

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Trần Ức Gia lạnh mặt kéo chăn lên nửa người, hít một hơi sâu, ngước mắt nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo.

"Cậu có tài quá nhỉ."

"Khoảng cách xa như vậy cũng không ngăn được cậu thi triển làm phép à?"

"… Không phải như vậy" Tôi nghẹn ngào nói: “Tôi không kiểm soát được."

Trần Ức Gia nghiêng đầu, tiếp tục cười lạnh với tôi: “Cơ thể tôi thật sự khiến cậu mê mẩn đến vậy sao?"

Tôi khóc ròng.

A a a a.

Không phải như vậy anh trai ơi!

Tôi không phải quỷ đói hứng tình đâu.

Nhưng rõ ràng lời giải thích này quá yếu ớt, Trần Ức Gia đứng dậy kéo tôi ra ngoài.

Trần Ức Gia vốn không thích tiếp xúc với người khác, có lẽ lần này tôi đã hoàn toàn chọc giận anh. Anh mở cửa, lạnh lùng nói: “Ra khỏi nhà tôi ngay bây giờ."

Tôi lắp bắp: “Bên ngoài rất lạnh, tôi không mặc áo khoác…"

Trần Ức Gia nhoẻn miệng cười vô cùng dịu dàng: “Đừng để tôi phải nói lần thứ hai."

Bên ngoài thực sự không phải lạnh bình thường.

Tôi bọc mình trong bộ đồ ngủ hình thỏ màu hồng, đứng ở cửa run lên cầm cập.

Gió lạnh thấm vào tận xương thịt, làm môi tôi run rẩy.

Chưa đến ba phút, Trần Ức Gia mở cửa, sắc mặt vẫn không vui vẻ chút nào: “Vào đi."

Tôi ảo não chui vào trong, mới nhận ra Trần Ức Gia đã mặc quần áo đàng hoàng.

Có lẽ vì sự hiện diện của tôi, anh ở nhà cũng phải ăn mặc rất chỉnh tề.

Tôi yếu ớt thở dài một hơi.

Trần Ức Gia đứng ở cửa, đôi mắt lạnh lùng còn lạnh hơn lúc nãy nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi."

"Bạn học."

Trần Ức Gia lên tiếng.

"Rốt cuộc cậu muốn đến mức nào thì mới chịu dừng lại đây?"

Hả?

Mức độ gì?

Tôi phản ứng chậm chạp, đột nhiên nhớ lại lời nói lạnh lùng của Trần Ức Gia lúc đó.

"Cơ thể tôi thật sự khiến cậu mê mẩn đến vậy sao?"

Tôi lập tức xấu hổ không chịu nổi, cúi đầu giải thích: “Tôi thực sự không muốn vậy đâu."

Trần Ức Gia cười lạnh một tiếng, bắt chước Kim Minh: “Có phải lần sau cậu tính vào thẳng phòng tắm không?"

Tôi hoảng hốt vội vàng xua tay: “Không, thật sự không phải."

 

Loading...