LÊN CHÙA CẦU "ANH" - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-01 22:43:50
Lượt xem: 180
25
Trần Ức Gia quay lại phòng ngủ, để tôi đứng ngượng ngùng tại chỗ.
Tôi cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Ai mà ngờ đến kỳ nghỉ rồi mà tôi còn có thể đuổi theo anh đến đây.
Bình thường Trần Ức Gia đã không thích tiếp xúc với người khác, giờ lại có người lạ lẻn thẳng lên giường của anh, có thể tưởng tượng được anh khó chịu đến mức nào.
Tôi đứng một lúc, chân tê cứng bèn di chuyển ra ghế sô pha ngồi. Tôi nhìn quanh một vòng, hơi thở phào nhẹ nhõm.
May mà Trần Ức Gia sống một mình.
Nếu không thì chắc tôi đã c.h.ế.t tại chỗ rồi.
Không lâu sau, Trần Ức Gia lại ra ngoài. Anh liếc mắt nhìn tôi một cái, không nói gì, cầm một chai nước lạnh rồi quay lại phòng ngủ.
Trong phòng rất yên tĩnh, tôi ngồi trên ghế sô pha, muốn quay về nhưng không dám gõ cửa phòng Trần Ức Gia.
Thật là rắc rối.
Ai da.
Khi nào về nhà, tôi vẫn phải đi một chuyến nữa đến chùa thôi.
26
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Gần giữa trưa, tôi liếc nhìn vào phòng bếp.
Trần Ức Gia đã bắt đầu thái thịt, từ đầu đến cuối không nói với tôi câu nào.
Chắc anh phải ghét tôi lắm.
Tôi rơi nước mắt buồn bã, cắn răng đi về phòng ngủ, nghĩ rằng phải nhanh chóng thoát khỏi đây.
Giường của Trần Ức Gia thật lớn và mềm mại.
Tôi cẩn thận nằm sát mép giường, nhắm mắt lại lẩm bẩm.
Biến đi.
Biến đi.
Tôi niệm hơn một trăm lần, mở mắt ra vẫn là phòng ngủ của Trần Ức Gia.
Tim tôi đột nhiên thắt lại.
Giường của Trần Ức Gia không có tác dụng nữa à?
Tôi hoảng hốt, nhắm mắt niệm chú.
"Biến mất."
"Biến mất!"
Không có chút thay đổi nào.
Tôi sốt ruột.
"Còn không biến mất đi!"
"Đừng biến nữa."
Giọng nói lạnh lùng của Trần Ức Gia vang lên. Anh dựa vào cửa phòng, khoanh hai tay trước ngực.
Lông mày tôi nhướng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/len-chua-cau-anh/chuong-9.html.]
Trần Ức Gia đánh giá tôi từ trên xuống dưới. Tôi bị nhìn đến run rẩy, anh mới quay đi, nói một cách tùy ý: “Không biến được thì ra ăn cơm."
Ăn cơm?
Trần Ức Gia gọi tôi ăn cơm?
Tôi không nghe nhầm chứ?
Hạnh phúc đến quá bất ngờ, tôi véo mình một cái, đau đến nhe răng.
Tốt quá.
27
Kỹ năng nấu nướng của Trần Ức Gia rất tuyệt cà là vời. Tôi cầm bát cơm, căng thẳng không dám gắp thêm món, chỉ một mạch nhét cơm vào miệng.
Trần Ức Gia mỉm cười dịu dàng với tôi: “Thức ăn không có độc đâu."
"…" Tôi ngạc nhiên: “Tôi biết, tôi chỉ hơi căng thẳng thôi."
"Căng thẳng cái gì?" Trần Ức Gia cười.
Khi anh cười, cả người trông gần gũi hơn nhiều. Tôi thả lỏng chuẩn bị gắp đồ ăn, chỉ nghe anh tiếp tục nói: “Khi bạn Giản biến lên giường tôi kéo chăn có thấy căng thẳng đâu nhỉ."
…
A a a, quả nhiên anh vẫn để bụng.
Tôi cúi đầu thấp hơn.
Chết tiệt.
Trần Ức Gia nhìn có vẻ khó tiếp xúc, nhưng thực ra cực kỳ khó tiếp xúc.
Những lời anh nói nhẹ nhàng nhưng lại nặng nề gấp vạn lần những cú tấn công trực diện của Kim Minh. Tôi ăn bữa cơm này mà bị thương đầy mình.
Tôi cầm bát cơm, nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Anh Gia, có phải cậu rất ghét tôi không?"
Trần Ức Gia lạnh lùng liếc tôi một cái: “Muốn nghe sự thật không?"
Tôi gật đầu lia lịa.
Trần Ức Gia đứng dậy: “Cậu rửa bát đi."
…
"Rửa bát thì cậu không ghét nữa à?"
"Rửa xong sẽ nói cho cậu biết."
28
Nói thật, tôi cảm thấy Trần Ức Gia chỉ muốn tôi rửa bát.
Nhưng tôi vẫn rất vui vẻ.
Sau khi rửa xong, tôi hớn hở đi tìm Trần Ức Gia.
Trần Ức Gia ngồi trước bàn, màn hình hiện ra trang Baidu. Tôi lại gần nhìn lướt qua, m.á.u trong đầu tôi dâng lên.
Anh còn nghi ngờ tôi là sinh vật lạ.
Tôi rơi nước mắt đầy bất lực.
Trần Ức Gia quay đầu lại: “Bạn Giản, chúng ta nói chuyện một chút."