Lén lút cùng thị vệ, ai ngờ hắn là nhiếp chính vươngcùng thị vệ, ai ngờ hắn là nhiếp chính vương - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-19 10:36:05
Lượt xem: 210
Vệ Tiêu không khỏi cười thầm và cẩn thận chạm vào hình thêu trên túi.
Khi Ôn Nhược ép hắn vào gốc cây và cưỡng hôn hắn, nếu hắn muốn g.i.ế.c Ôn Nhược thì chỉ cần cử động vài ngón tay.
Nhưng nếu làm vậy thì cô nàng hoạt bát và đáng yêu như vậy sẽ bị mất dần sức sống.
Vì vậy, hắn đã không ra tay.
Vệ Tiêu sống được hai mươi lăm năm, mất mẹ từ khi còn nhỏ, bị người cha độc ác đánh đập, thậm chí còn suýt bị bán vào một nhà chứa nhỏ.
Đã lâu rồi hắn chưa từng nếm được một chút hơi ấm nào.
Khi ta hỏi hắn có muốn trở thành người đàn ông của ta không.
Vệ Tiêu nghĩ, có lẽ mình có thể thử một lần.
Hãy thử thích và yêu ai đó.
10
Ta ngủ đến khoảng ba giờ sáng.
Sau khi tỉnh dậy, ta vô thức sờ vào tấm ga trải giường bên cạnh nhưng không phát hiện được gì.
Có vẻ như Vệ Tiêu đã rời đi tối qua.
Ta đè nén sự thất vọng trong lòng, đứng dậy khỏi giường, chuẩn bị mặc quần áo và tắm rửa sạch sẽ.
Bên cạnh ta chỉ có một thị nữ.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, Nhiếp Chính Vương có hơn chục thê thiếp nhưng hắn chưa bao giờ sủng ái ai.
Vì thế, thị nữ bên cạnh ta, ngày thường hay đu chơi bài lá, trò chuyện cười đùa với các thị nữ xung quanh.
Hầu như không bao giờ chú ý đến ta.
Nhưng hôm nay có vẻ khác…
Ngay khi ta đứng dậy khỏi giường, vài người thị nữ đã lao vào.
"Ôn phi, thần sẽ giúp người thay y phục"
Tai:! ! !
Chuyện gì đang xảy ra vậy! !
Đồng tử của ta run rẩy, ta chỉ để vài người thị nữ mang quần áo sạch đến mặc cho ta
Thị nữ: "Ôn phi, làm ơn…"
Ngay sau đó, một chậu nước súc miệng được đặt trước mặt ta.
Thành thật mà nói, ta đã quen với việc tự chủ và thực sự không quen với sự phục vụ của họ
Ta c.h.ế.t lặng để mặc họ thao túng mình.
Thị nữ thấy ta im lặng, chủ động mở miệng nói: "Ôn phi thật xinh đẹp, khó trách Nhiếp chính vương lại có hứng thú với Ôn phi như vậy."
"Đúng vậy, các thê thiếp khác chỉ có một thị nữ, nhưng ngài ấy yêu cầu chúng ta cùng phục vụ Ôn phi.”
Mắt tôi lại run lên.
Cái gì? Cái gì? Nhiếp chính vương yêu cầu họ đến đây ư?
Ta chỉ mới gặp hắn một lần, tại bữa tiệc tối qua.
Mọi người sẽ hiểu lầm chuyện này mất! Hơn nữa, nếu họ phục vụ ta, thì làm sao ta có thể ngoại tình với Vệ Hiểu... Á, hẹn hò mới đúng.
"Ừm...các ngươi có thể..."
“Ngừng làm được không? Một mình ta không sao cả…”
"Ôn phi, Nhiếp chính vương đã đích thân yêu cầu Ôn Phi thị tẩm tối nay."
Nói xong, họ phớt lờ ta, người đang bị sốc đến mức da đầu tê liệt, Họ quỳ xuống đất và đồng thanh nói -
"Chúc mừng Ôn Phi!"
Cái gì? Cái quái gì vậy! Muốn ta thị tẩm ư? ?
11
Ta tê liệt cả tiếng đồng hồ rồi sắp xếp chỗ ở cho những thị nữ này.
Sau khi đưa họ về phòng, ta lấy trộm một bộ quần áo thị nữ, mặc vào rồi đi đến sân chính.
Ta đang đi tìm Vệ Tiêu.
Ta không thể chờ đợi được nữa. Khi màn đêm buông xuống và họ sẽ đưa ta đến giường của Nhiếp chính vương, lúc đó đã quá muộn.
Ta tối sầm mặt, cúi đầu xuống và bước nhanh về phía sân chính.
Có lính gác canh gác bên ngoài sân chính.
"Dừng lại!"
Người canh gác chặn ta lại với vẻ mặt lạnh lùng.
"Thị nữ này, đây là nơi ở của vương gia, sao cô lại ở đây?"
Ta cắn môi, lấy trong túi ra một mảnh bạc vỡ, cẩn thận đưa cho lính canh, nhẹ giọng hỏi.
"Đại ca, tôi chỉ muốn tìm một người... Vệ Tiêu có ở đây không? Tôi có chuyện muốn nói với hắn."
Lính Canh ngay lập tức tấn công ta, giữ c.h.ặ.t t.a.y và đưa ra sau lưng
"Kh**n n*n, không biết thiên hạ là gì, muốn bám lấy chủ nhân để bay lên cành và trở thành phượng hoàng ư!"
Chết tiệt
Bây giờ ta đang mặc trang phục thị nữ, còn Vệ Tiêu chỉ là thị vệ riêng của nhiếp chính vương
Rõ ràng vị trí của chúng ta rất phù hợp.
“Ta đến gặp Vi Hiểu cũng không đến mức quá đáng như “muốn bay trên cành thành phượng hoàng”... chứ?”
Ta vùng vẫy khó khăn, “Không, Vệ Tiêu, hắn là bạn tốt của ta, ta chỉ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/len-lut-cung-thi-ve-ai-ngo-han-la-nhiep-chinh-vuongcung-thi-ve-ai-ngo-han-la-nhiep-chinh-vuong/chuong-4.html.]
"Im đi!"
Người thị vệ nghiến răng và nhìn xung quanh, không ai nghe thấy, hắn túm lấy cổ áo ta, giận dữ hét lên: "Đồ kh*n n*n”
“Đến đây, lấy gậy đánh c.h.ế.t cô ta đi”
Ta: "Nếu bị bệnh thì tự đi chữa đi, mắc gì lôi ta vào"
Thấy hai thanh niên đi về phía mình, mỗi người cầm một cây gậy dài và dày, ta thực sự hoảng sợ.
Nếu muốn tự cứu mình, ta chỉ có thể tiết lộ danh tính của mình và nói với họ rằng tôi là Ôn phi.
Nhưng nếu danh tính của ta bị bại lộ, ta chắc chắn sẽ bị buộc tội “ngoại tình với thị vệ”.
Với sự tàn bạo của nhiếp chính vương, chắc chắn cả ta và Vệ Tiêu đều sẽ bị xử tử.
Ta nghiến răng hét to hết sức -
"Vệ Tiêu!! Vệ Tiêu ahhh!"
"Mau chặn miệng cô ta lại, nhanh lên!!"
Một số lính canh vội vàng dùng đồ vật bịt miệng ta lại. Ta vùng vẫy mạnh mẽ và tiếp tục gọi tên Vệ Tiêu bằng hết sức lực của mình.
"Vệ Tiêu… Vệ…."
Ta cảm thấy lạnh người khi nhìn cây gậy dày và dài đánh vào mình.
Kết thúc rồi, miệng ta bị bọn họ bịt chặt, thậm chí còn không có cơ hội tiết lộ danh tính.
Ta có phải là người đã xuyên không không? Thật là nực cười và bi thảm.
Ta nhắm mắt lại và chờ đợi cơn đau ập đến.
"Các ngươi đang làm gì vậy?"
Hả?
Ta mở mắt ra và thấy nhiếp chính vương đeo mặt nạ và áo choàng đen vàng.
"Thưa vương gia, vương…!"
Các lính canh vứt gậy của họ và quỳ xuống hành lễ
"Vương gia, con khốn này..."
"Lùi lại."
Đôi mắt đen của người đàn ông phóng ra tia sáng lạnh lùng và liếc nhìn họ một cách sắc bén.
Đôi mắt hắn sắc như dao, lạnh lùng.
Hắn rút miếng vải bịt miệng ta ra, cau mày bế ta lên lưng rồi sải bước vào phủ chính.
Những người thị vệ quỳ dưới đất nhìn nhau vài lần.
"Thì ra cô ta thực sự là... à, bạn tốt của Vương gia."
"Ngu ngốc, nhìn thái độ của ngài ấy đối với cô ta kìa, ngươi có thể gọi cô ta là bạn tốt không! Đồ ngốc, chúng ta đang gặp rắc rối lớn rồi ”
Các thị vệ trong lòng than thở.
Có thể, có thể, có thể.
Vương phi của phủ Nhiếp chính vương suýt bị đánh chít bằng gậy.
12
Nhiếp chính vương đặt ta trên chiếc ghế dài mềm mại trong phòng trong của hắn
Sau đó hắn nhờ người lấy chậu nước, làm ướt chiếc khăn tay và nhẹ nhàng lau má cho ta
Ta thực sự tê liệt rồi.
Bây giờ ta hoảng sợ đến mức không nói được lời nào.
Sau khi gọi Vệ Tiêu hồi lâu, Vệ Tiêu cũng không tới, thay vào đó là nhiếp chính vương tới.
Ta đã thầm xin lỗi Nhiếp chính vương.
Ta xin lỗi, tai sẽ không bao giờ gọi hắn là lão già nữa.
Sau khi hắn lau hết vết tro đen trên mặt ta.
Hắn nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, đôi môi mỏng mím thành một đường, trầm giọng nói: "Ôn Nhược, nàng đang đùa cái gì vậy?"
Nếu như hắn đến chậm , Sợ rằng hắn đã để Ôn Nhược bị đánh đến chảy máu.
Hoặc cơ thể lạnh lẽo của ta.
Nghĩ đến hai khả năng này, người đàn ông nắm chặt tay, vẻ lạnh lùng trong mắt dường như ngưng tụ thành những lưỡi d.a.o sắc bén.
Ta nao núng, thấp giọng nói: "Ừ...thần thiếp mới nghe nói ngài muốn thiếp ngủ với ngài tối nay, nhưng thần thiếp vẫn chưa sẵn sàng”
Cho nên..."
Nghe vậy, nhiếp chính vương từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười lạnh lùng, "Nếu hôm nay ta không đến đây, nàng có biết nàng sẽ ra sao không?"
"Thiếp biết. ..…”
Ta không chỉ biết điều đó, ta còn cảm thấy những người thị vệ đó đơn giản là bị điên.
Không phải ta vừa nói muốn tìm Vệ Tiêu sao…
Thị vệ Vệ Tiêu không lẽ còn cao quý hơn cả Hoàng đế ư.
Ta đau khổ quá, lần sau gặp lại phải hỏi kỹ Vệ Tiêu mới được.
Nói thật, ta ở đây đã nửa năm, sáu tháng nay đều ở trong phủ nhiếp chính, không có người để ý tới ta, cũng chưa từng ra ngoài, cho nên ta cũng không biết chuyện này.
Ta không biết tên của hoàng đế hiện tại, tên của hoàng hậu hay tên của nhiếp chính vương.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Chà...sau những gì xảy ra ngày hôm nay, cuối cùng ta cũng cảm nhận được điều đó.
Bây giờ ta là người của thế giới này và ta thuộc về thế giới này. Nếu ta không tuân theo các quy tắc của thế giới này, ta sẽ chết.