Lén lút cùng thị vệ, ai ngờ hắn là nhiếp chính vươngcùng thị vệ, ai ngờ hắn là nhiếp chính vương - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-19 10:36:55
Lượt xem: 194
13
“Nếu Ôn phi biết sai rồi, vậy tối nay chuẩn bị tốt đi.”
Nhiếp chính vương đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve má ta.
Ta cúi đầu chửi rủa điên cuồng trong lòng.
Tại sao Nhiếp chính vương lại đột nhiên muốn ta ngủ với hắn? Chẳng phải hắn đã sống hai mươi lăm năm mà không cần phụ nữ sao?
Hơn nữa, tối hôm đó hắn ngủ cùng Lý phi, ta đoán là hắn không hề chạm vào cô ta.
Quần áo của cô ta không hề bừa bộn và cũng không có dấu hiệu bị chạm vào.
Ta bối rối, ngón tay run rẩy, mong Vệ Tiêu nhanh chóng xuất hiện và đưa ta ra khỏi Nhiếp chính phủ.
Mặc dù ta là người hiện đại nhưng ta cũng mong để lại lần đầu tiên cho người ta thích chứ, không phải nhiếp chính vương ta mới gặp lần đầu.
"Vương… vương gia, thiếp có thể quay lại để chuẩn bị không?"
Đôi mắt lạnh lùng khó hiểu của nhiếp chính vương tràn ngập nụ cười, nhẹ nhàng ôm ta. "Không. Nàng ở lại đây đi, để tránh nàng chạy lung tung”
Ta kiệt sức rồi.
Ta chỉ biết nhìn Nhiếp chính vương đứng dậy, dặn ta nghỉ ngơi thật tốt rồi bỏ đi.
Sau khi nhiếp chính vương rời đi, ta nuốt nước bọt, lặng lẽ xuống giường mở cửa.
Cửa không khóa và nhưng có thị vệ canh canh gác bên ngoài.
"Ôn phi."
Họ không hề ngăn cản hành động của ta.
Có vẻ như ta có thể tự do di chuyển trong phủ của Nhiếp chính. Chỉ cần ta không rời khỏi phủ chính thì sẽ không có ai ngăn cản ta cả.
Vậy ta sẽ đi tìm Vệ Tiêu. Hôm nay ta không thể chờ đợi được nữa.
14
Nhiếp chính vương đang ngồi trong phòng làm việc, xoa xoa vầng trán đau nhức.
Hắn cởi mặt nạ ra, để lộ khuôn mặt rất tuấn tú.
Nhiếp chính vương, không, trên bàn làm việc của Vệ Tiêu có một bức tranh.
Bức tranh vẽ một cô gái xinh xắn, xinh xắn đang cầm xẻng đào đất trong góc, m.ô.n.g chổng lên trời.
Có phần hơi tục tĩu.
Vệ Tiêu không khỏi cười khúc khích, dùng ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt của người phụ nữ trên bức tranh.
Thấy vậy, cận vệ của Vệ Tiêu không khỏi hỏi: "Vương gia, thần hỏi hơi nhiều. Nếu ngài thích Ôn phi, sao ngài không tiết lộ sự thật cho Ôn phi biết?"
Vệ Tiêu nhướng mày, cất bức tranh đi, "Thật đáng yêu và thú vị khi nàng ấy vừa gọi ta là người mình yêu vừa gọi ta là lão già"
Cho nên, với tư cách là nhiếp chính, khi xuất hiện, hắn cố ý hạ giọng thật thấp, để Ôn Nhược không nhận ra hắn.
Ngón tay dài của Vệ Tiêu nhẹ nhàng siết chặt mặt nạ quỷ, phát ra âm thanh lách cách rõ ràng.
Hắn thích dành thời gian cho Ôn Nhược
Ôn Nhược có thân hình mềm mại quyến rũ, da thịt trên người nàng vô cùng mềm mại, đặc biệt là vòng eo thon gọn, mềm mại và mỏng, khi chạm vào có cảm giác tuyệt vời.
Vệ Tiêu nheo mắt lại.
Hắn không phải là thánh nhân, ngày đêm ôm một mỹ nữ thanh tú như vậy mà lúc nào cũng trưng vẻ vô cảm.
Cho nên hắn muốn dùng thân phận chính đáng nhất, lý do chính đáng nhất để hoàn toàn chiếm hữu Ôn Nhược, khiến thân thể và tâm trí Ôn Nhược đều thuộc về hắn.
Khi nghĩ đến cô gái dễ thương đáng yêu đó, đôi mắt ươn ướt, đang khóc và cầu xin hắn với giọng khàn khàn…
Trong mắt Vệ Tiêu tràn ngập một chút vui mừng.
Chỉ nghĩ về điều đó thôi cũng thấy dễ thương rồi.
15
Ta đã tìm rất lâu nhưng không tìm thấy Vệ Tiêu.
Mỗi lần ta cố gắng tìm một người thị vệ để hỏi, họ đều quỳ xuống đất, giọng nói run rẩy, "Làm ơn, Ôn phi, đừng nói chuyện với thần…”
Ồ, ta không thể hỏi được.
Chỉ có thư phòng là nơi ta chưa ghé thăm.
Nhưng trong các bộ phim truyền hình thường nói rằng thư phòng là nơi nguy hiểm nhất, trong đó có rất nhiều bằng chứng quan trọng…
Ta nghĩ đến điều đó và cảm thấy vô cùng đau đớn.
Nếu không tìm được Vệ Tiêu, ta nhất định không thể tự mình trốn thoát khỏi Nhiếp chính phủ.
Nếu không thể trốn thoát, ta chỉ có thể...cống hiến thân thể cho nhiếp chính vương.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Theo lời đồn, trên mặt Nhiếp chính vương có bảy tám vết sẹo gớm ghiếc, cùng với những vết bỏng.
Đó là lý do tại sao hắn che mặt mình bằng một chiếc mặt nạ.
Thành thật mà nói, ta không phân biệt đối xử về ngoại hình, ta chỉ nghĩ rằng việc làm vợ lẽ của một người đàn ông không nhìn thấy được khuôn mặt thực sự là…
Chậc, ta không thể nói được.
Không có thị vệ canh cửa thư phòng.
Ta nuốt nước bọt, nhẹ nhàng mở cửa, bước những bước thật nhẹ nhàng bước vào và nhìn quanh.
Thư phòng rất rộng, phòng ngoài là nơi nhiếp chính vương xử lý công việc của chính phủ. Không có ai ở đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/len-lut-cung-thi-ve-ai-ngo-han-la-nhiep-chinh-vuongcung-thi-ve-ai-ngo-han-la-nhiep-chinh-vuong/chuong-5.html.]
Có tiếng nói phát ra từ phòng trong.
Là giọng của Vệ Tiêu!
Ta hưng phấn đến mức cắn môi lặng lẽ kéo rèm bên trong ra.
Vệ Tiêu thực sự ở đây!
Nhưng còn có những người khác.
Ta nhìn thấy mấy tên mật vụ mặc áo đen quỳ trên mặt đất, cúi đầu, hai tay chắp lại, cung kính nói: “Vương gia, ngài có muốn ta phái một vài thị nữ đến giúp Ôn phi thay y phục không ạ?”
Ánh mắt Vệ Tiêu sâu thẳm, tùy ý đeo mặt nạ quỷ lên mặt, "Không cần."
Vương gia…
Vệ Tiêu chính là nhiếp chính vương!
Mắt ta tối sầm và suýt ngất tại chỗ.
Những điều ta từng nói cứ lởn vởn trong đầu.
"Nhiếp chính già đến rồi."
"Hắn thực sự bị bệnh!"
"Nhiếp chính không cho ta ra ngoài, hắn là một tên đại ngốc."
… …
Có vô số câu nói, và mỗi câu càng khó nghe hơn.
Ta chít chắc rồi!
16
Ta lặng lẽ kéo rèm rồi rời khỏi thư phòng với vẻ mặt ủ rũ.
Vừa mới rời đi, ta liền bị một thị vệ bắt gặp.
Khi nhìn thấy ta bước ra khỏi thư phòng, vẻ mặt hắn ta sợ hãi đến mức gần như quỳ xuống, "Ôn phi, sao người dám đột nhập vào thư phòng của Nhiếp chính vương?”
“Người có biết có xung quanh thư phòng có rất nhiều người không? Mật vệ đang theo dõi, có dấu hiệu rắc rối nhỏ nhất sẽ báo cho nhiếp chính vương"
Mật vệ khác với vệ binh. Vệ binh là người gác cổng! Mật vệ là bậc thầy với võ thuật mạnh mẽ!
"Ồ, ta hiểu rồi, đừng nói nữa và quay về đi."
Trong lòng ta tràn ngập tuyệt vọng, ta quay trở lại phòng chính, nơi Vệ Tiêu bế ta với khuôn mặt c.h.ế.t chóc.
Ta đá giày, leo lên giường, chui vào chăn rồi nằm xuống.
Ta không biết liệu có ai hiểu được nỗi khổ này của ta không.
Tiểu ca ca đẹp trai, ngoãn ngoãn của ta
Thực chất là nhiếp chính vương trong lời đồn, là sát nhân, khát m.á.u và độc ác, xấu như ma.
Cười c.h.ế.t đi, cảm giác này chua chát quá.
Cuối cùng ta đã hiểu tại sao họ lại mắng ta và muốn đánh chít ta ngay khi ta nhắc đến cái tên "Vệ Tiêu".
Ta cũng hiểu tại sao lính canh lại muốn g.i.ế.c ta khi ta nói Vệ Tiêu là bạn tốt của ta.
Vệ Tiêu, hắn thật giỏi che giấu điều này.
Hắn thực sự coi ta như một kẻ ngốc khi sử dụng tên thật của mình để giả trang thị vệ yêu đương với ta.
17
Ta thực sự rất ngu ngốc.
Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra, lúc mới xuyên qua, lẽ ra ta nên đọc kỹ cuốn sách, hoặc hỏi tên người nắm quyền trên thế giới này.
Nếu ta hỏi về điều này sớm hơn thì ta đã không phải chịu kết quả như ngày hôm nay.
Ta nằm ngửa trên giường, nhìn mái nhà, mặt tê dại, lòng như tro tàn.
18
"Vương gia, Hạ Nghị vừa báo tin Ôn phi vừa mới ở đây."
Đôi môi mỏng dưới chiếc mặt nạ ma quái nhếch lên một đường cong nhẹ.
Tất nhiên là hắn biết. Cô bé nghĩ mình hiền lành nên không báo động cho ai, nhưng cũng không giấu giếm ai.
"Được rồi, tránh sang một bên để ta đi gặp Ôn phi"
Vệ Tiêu đứng dậy và lấy áo choàng.
Hắn nóng lòng muốn xem Nhược Nhược của hắn đang làm gì và nàng ấy có những biểu cảm tuyệt vời như thế nào.
19
"Vương gia."
Ta nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài và tiếng hành lễ của lính canh.
Đôi mắt ta trống rỗng và trái tim ta dằn vặt.
Vệ Tiêu, người đeo mặt nạ ma, sải bước vào nhà, ta từ từ đứng dậy khỏi giường, bước ra khỏi giường bằng đôi chân trần và hành lễ với khuôn mặt c.h.ế.t chóc.
Trong giọng điệu của ta không có chút cảm xúc nào, tựa như đang tụng kinh.
Vệ Tiêu cười khúc khích, ôm lấy eo ta rồi đặt ta trở lại giường, "Mặt đất lạnh, Ôn phi lại đi chân trần, nếu bị cảm lạnh thì phải làm sao?"
Hắn còn dám giả vờ! !