LIỆT HỎA TRÂN CHÂU - 08
Cập nhật lúc: 2024-09-19 15:45:52
Lượt xem: 596
15
Diệp Mạt nhìn trúng một chiếu túi mới ra mắt trong cửa hàng, nhân viên bán hàng nhắc nhở cô ta: “Tiểu thư, chiếc túi này giá 100 nghìn tệ đó ạ.” (~350tr)
“100 nghìn thì 100 nghìn, chẳng lẽ tôi không mua nổi à?”
Diệp Mạt kéo Hạ Yến qua: “A Yến, anh cho cho em được hông?”
Hạ Yến nhìn thoáng qua giá cả: “Không phải em không thích hàng hiệu sao?”
“Học bổng hỗ trợ sinh viên nghèo kỳ này đã được duyệt rồi, tiền đã vào tài khoản của em.”
Diệp Mạt mắt sáng lấp lánh nhìn vào chiếc túi xách 100 nghìn tệ trên kệ, bất giác lỡ lời: “Em muốn thưởng cho bản thân một chiếc túi mới không có gì quá đáng chứ?”
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Cô ta nói xong mới phát giác bản thân lỡ mồm, vội vàng nói thêm: “Hôm trước Cố tiểu thư hẹn gặp em, thấy em đeo túi vải thì chị ấy nhục mạ em.”
“Thật sao?” Lúc này Hạ Yến mới lấy thẻ ra, ở trong ấn tượng của hắn, Diệp Mạt là một người không ham tiền.
Nhân viên nhận thẻ mang đi tính tiền, phát hiện tiền trong thẻ đã bị đóng băng.
Hạ Yến lại lấy ra hai tấm thẻ khác, nhưng tất cả đều bị đóng băng.
Hắn muốn dùng điện thoại thanh toán, và tất nhiên là, vẫn không thanh toán được.
“Thưa anh, hình như tài khoản của anh đã bị đóng băng rồi ạ.” Nhân viên dùng một ánh mắt vi diệu đánh giá đôi nam nữ trước mặt.
Nam thì mặc áo sơ mi Uniqlo giá 59 tệ, nữ thì mặc chiếc váy giá 200 tệ mua trên taobao, nhìn sao cũng thấy không phải kiểu người có thể bỏ tiền ra mua đồ trong cửa hàng đồ hiệu giá trung bình 100 nghìn tệ này.
Ánh mắt đánh giá của nhân viên lộ quá nên vẻ mặt cũng sắp tỏ vẻ ‘không có tiền thì đừng vào cửa hàng chúng tôi’
Hạ Yến khó hiểu gọi về nhà họ Hạ: “Mẹ, tiền trong thẻ con sao thế? Sao lại khóa thẻ của con?!”
Lâm Nguyệt Sương ấp úng qua điện thoại: “Tiền của mẹ cũng bị đóng băng rồi, con ơi con đừng làm loạn nữa, mau về nhà đi con, con mà không về nữa thì cái nhà họ Hạ này sẽ do Cố Giai Cẩn làm chủ đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/liet-hoa-tran-chau/08.html.]
Hạ Yến vừa nghe thấy chuyện không ổn, vội quay đầu chạy về nhà họ Hạ, bỏ mặc Diệp Mạt lại cửa hàng.
Diệp Mạt vẫn chưa biết Hạ Yến chạy mất, cô ả cứ đứng trong cửa hàng chờ mãi, còn tưởng Hạ Yến đang đi thanh toán tiền mua túi cho mình, để mình vả vào mặt con nhân viên bán hàng này, nhưng ai mà dè đã 10 phút trôi qua nhưng Hạ Yến vẫn chưa quay lại.
Nhân viên thấy cô ta không mua gì nhưng cứ ở lỳ mãi trong cửa hàng ăn vạ không chịu đi, bèn chạy đến quầy thu ngân nói chuyện với đồng nghiệp “Nghe bà kia nói vẫn còn là học sinh sinh viên nghèo gì đó cơ, mà trần đời có ai nghèo mà lại đi mua hẳn túi 100 nghìn tệ không?”
“Hay bà này giả nghèo lừa tiền trợ cấp?”
“Vô liêm sỉ nhề, mà giờ loại người như này nhiều lắm mấy bà ơi.”
Diệp Mạt nghe vậy, mặt lúc đỏ lúc trắng: “Các người nói cái gì đấy? Tôi là khách hàng của mấy người, thế mà mấy người dám nói xấu tôi?”
Nhân viên bán hàng liếc cô ta: “Khách hàng? Xin lỗi, người mua hàng mới là khách hàng, giờ bạn cũng chỉ là khách qua đường của chúng tôi thôi ạ!”
“Loại khách hàng vừa nhận tiền trợ cấp sinh viên nghèo của trường vừa đòi trai mua túi 100 nghìn tệ cho ấy à, chúng tôi lần đầu thấy.”
“Muốn chúng tôi tôn trọng bạn, có thể đó, bạn mua cái túi này đi, rồi bạn chính là khách hàng thượng đế của chúng tôi, muốn nghe lời lọt tai chúng tôi sẽ nói cho bạn nghe .”
Diệp Mạt bị sỉ nhục thì suýt khóc, đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói: “Chiếc túi vị tiểu thư này nhìn trúng, tôi sẽ mua cho cô ấy.”
Diệp Mạt xoay người, nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai mặc tây trang giày da cầm chiếc thẻ vàng óng ném cho nhân viên.
Diệp Mạt liếc mắt một cái đã nhận ra y—— Hàn Khải, sếp lớn giới tài chính, là nhân vật hay xuất hiện trên bìa tạp chí kinh tế tài chính.
Nửa giờ sau, Diệp Mạt đeo chiếc túi 100 nghìn tệ, dưới những lời nịnh nọt của nhân viên đang khom lưng cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng chào tạm biệt với Hàn Khải
Mười phút sau, Hàn Khải đi đến trước mặt tôi: “Quả nhiên cô ta chủ động xin kết bạn wechat với tôi.”
“Diệp Mạt là sinh viên tài chính, cô ta muốn được gả vào nhà giàu nên mục tiêu mục tiêu vẫn luôn là những người có địa vị như các anh.”
Tôi cười, nhìn Hàn Khải: “Vất vả cho anh Hàn đã giúp tôi câu con cá Diệp Mạt.”
Hàn Khải chạm ly với tôi: “Có thể được hợp tác với Cố tiểu thư chính là vinh hạnh của tôi.”