Lời nói dối tai hại - 9
Cập nhật lúc: 2024-06-29 15:47:19
Lượt xem: 2,606
9
Đại học Bắc Kinh là át chủ bài của tôi.
Đáng tiếc là kiếp trước tôi đã không thể sử dụng tốt nó.
Điều đó thậm chí còn trở thành cọng rơm làm sập tôi.
Người cảnh sát trẻ trông bối rối: “Sao Đại học Bắc Kinh lại có thể vì một sinh viên chưa chính thức nhập học làm to chuyện được.”
Tôi bình tĩnh trả lời: “Tôi đã được nhận vào trường rồi. Danh tiếng của một người có thể bị vu khống chứ đừng nói đến——”
Đó là Đại học Bắc Kinh.
Người cảnh sát lớn tuổi tỏ ra nghiêm nghị và giữ chặt người cảnh sát trẻ đang muốn bác bỏ tôi.
Hai người nhanh chóng bước ra ngoài.
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Tôi ngồi lặng lẽ trên ghế, đầu óc quay cuồng.
Ở kiếp trước, tôi đã không nhờ giúp đỡ và đã mất cảnh giác nên bị bao vây bởi những lời đàm tiếu.
Ngày ấy tôi bị bắt nhanh như chớp.
Tất nhiên là nhà trường sẽ không giúp đỡ tôi rồi.
Nhưng hiện tại, dư luận đang có phần tích cực nghiêng về phía tôi.
Tôi không chắc liệu Hội nghị Đại học Bắc Kinh có can thiệp hay không.
Nhưng dùng da hổ làm áo khoác cũng có thể dùng để lừa người.
Ngay sau đó, hai người đã quay lại.
Phía sau họ là vị cảnh sát lớn tuổi đã từng trò chuyện vui vẻ với Trần Đông.
Tôi không biết ông ta là ai.
Nhưng chức vụ chắc chắn không thấp.
Người cảnh sát lớn tuổi mỉm cười xin lỗi tôi: “Bạn học Lưu Phong, là chúng tôi làm lãng phí thời gian của cậu. Sau khi điều tra, chúng tôi có thể xác nhận rằng cậu vô tội.”
“Cậu có cần quay về trường học không? Để tôi đưa cậu về.”
Tôi gật đầu: “Vậy làm phiền ông rồi.”
Tôi ngẩng cao đầu bước ra khỏi phòng thẩm vấn. Khi đi ngang qua hội trường, tôi nhìn thấy Trần Đông và Liễu Như Yên vẫn ở đó.
Tôi giơ ngón giữa khiêu khích hai người họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/loi-noi-doi-tai-hai/9.html.]
Trần Đông dường như đã bị táo bón bảy tám ngày, sắc mặt xanh đen.
Liễu Như Yên gần như mất trí ngay lập tức và gầm lên: “Các người đang làm cái gì vậy. Tại sao lại thả cậu ta đi. Cậu ta quấy rối tôi và phải bồi thường 30 vạn mới được thả đi cơ mà”
“Nhanh tống cậu ta vào tù mau”
Đáng tiếc là không ai thèm để ý đến sự điên loạn của cô ta.
Một người trong số họ thậm chí còn hét lên: “Hãy cẩn thận lời nói của cô đi.”
Theo yêu cầu của tôi, xe cảnh sát lao thẳng vào cổng trường và dừng lại dưới tòa nhà giảng dạy nơi tôi đang học.
Tôi cố tình nán lại và không xuống xe cho đến khi tan học.
Đó là lúc hai mươi phút nghỉ giải lao giữa các lớp. Các học sinh đã nhìn thấy sự việc lập tức đứng thành từng nhóm hai, ba người trên ban công nhìn xuống.
Tôi hét lớn, vẫy tay qua lại: “Các bạn. Cảnh sát đã tìm ra sự thật và giải oan cho tôi rồi! Tôi, Lưu Phong, đã trở lại!”
Đám đông người xem lập tức hoan hô.
Tôi biết nếu hôm nay Liễu Như Yên trở lại, họ vẫn sẽ cổ vũ.
Nhưng bây giờ người đói là tôi.
Trong mắt họ, tôi đương nhiên là người vô tội!
Tôi không quay lại lớp mà bị gọi thẳng lên phòng hiệu trưởng.
Cô chủ nhiệm cũng ở đó, nhìn từ trên xuống dưới tôi, thở phào nhẹ nhõm: “May mà em không sao. Cái trò Liễu Như Yên đó đúng là không biết xấu hổ, nó quay lại và vu khống em sau khi phát hiện ra điều gì đó ngày hôm qua.”
“Em ổn chứ? Họ không làm gì em cả phải không?”
Tôi lắc đầu và nói
“Không đâu ạ, em ổn.”
Nhưng tôi biết vấn đề vẫn chưa được giải quyết triệt để.
Liễu Như Yên và Trần Đông có thể sẽ không để mọi chuyện kết thúc dễ dàng như vậy.
Vật tế mạng không phải cứ thích là đổi được.
Sau khi suy nghĩ, tôi gọi điện cho Đại học Bắc Kinh.
Bên kia điện thoại, cô giáo nghe hết câu chuyện, nghiêm túc nói: “Cô hiểu rồi.”
“Nếu em thật sự không làm, cả chúng tôi và sinh viên ngành luật đều sẽ dốc sức bảo vệ em”
“Họ thật sự nghĩ Bắc Đại dễ bắt nạt như vậy à.”
Lựa chọn của tôi xem ra đã đúng.