Lúc này tôi hoàn toàn thất vọng về gia đình. Tôi đã chết. - Chương 14 + 15
Cập nhật lúc: 2024-10-30 11:51:27
Lượt xem: 316
14
Mẹ tôi lắc đầu , khàn giọng nói : “Về nhà đi.”
Hứa Trạch hiện chỉ có bằng tốt nghiệp trung học và không có công ty nào tốt muốn có cậu ta.
Mẹ tôi bảo Hứa Trạch theo bố tôi đến nhà máy của gia đình , chuẩn bị tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình .
Bởi vì đây thực sự là công việc khó khăn nên Hứa Trạch cũng bất đắc dĩ.
Nhưng cũng biết không còn cách nào khác.
Và chỉ ba tháng sau khi cậu ta vào nhà máy.
Có chuyện gì đó đã xảy ra
Bàn tay phải của một công nhân bị cuốn vào máy nghiền lát thành những mảnh nhỏ không nguyên vẹn.
Anh ta được đưa đến bệnh viện, người đầy m.á.u và gần như đã ảnh hưởng đến tính mạng.
Nhưng vợ anh ta mới sinh con và đứa con còn nhỏ việc anh ta là trụ cột gia đình mất đi nguồn lao động thật không đành.
Mặt khác, bố tôi đã lợi dụng hợp đồng bảo hiểm và không những không bồi thường mà còn cho rằng máy bị hỏng do vận hành không đúng cách .
Người công nhân đó đòi bồi thường.
Luật trời sáng tỏ, ắt sẽ có báo ứng.
Sau khi người công nhân xuất viện , anh ta cầm d.a.o xông vào nhà máy , tìm bố tôi và bắt ông đưa tay vào máy với lưỡi d.a.o kề trên cổ ông .
Khi cảnh tượng này xảy ra , Hứa Trạch đứng gần đó ngơ ngác nhìn.
Đó là bố ruột của cậu ấy .
Nhưng cậu ta thậm chí không dám bước tới và giật lấy con dao.
Hứa Trạch chỉ dám đưa bố tôi đến bệnh viện sau khi chuyện xảy ra , rồi gọi điện cho mẹ tới .
Tôi trôi dạt vào bệnh viện phía sau bà ấy .
Nhìn mẹ tôi đi tới , bà tát vào mặt Hứa Trạch đang bối rối .
"Đó là bố của ngươi ! Người không thể ngăn hắn ta lại và cứu ông ấy sao ?!! "
Hứa Trạch bị đánh đến đỏ mắt , lẩm bẩm : " Mẹ ơi , người đó ….có d.a.o ."
Thật nực cười.
Cậu ta dám gây chiến với các bạn cùng lớp vì một cô gái .
Nhưng cậu ta không dám nhận d.a.o thay cho người bố luôn yêu thương cậu và sẵn sàng giao việc ệ kế thừa công việc kinh doanh của gia đình cho cậu .
Bố tôi đã không thể cứu được bàn tay phải của mình.
Bàn tay trái cũng chỉ còn lại hai ngón tay , lòng bàn trụi lủi thoạt nhìn rất đáng sợ.
Bố tôi nói rất đau.
Mẹ tôi nhìn chằm chằm vào vết m.á.u trên miếng gạc , chợt sửng sốt hỏi .
"Ông có nghĩ rằng Đào Đào của chúng ta còn đau đớn hơn nhiều lần đêm đó không ? "
"Con bé cứ gọi tôi , cứ gọi tôi mãi ... Tôi còn không thể nghe thấy tiếng kêu cứu của con bé."
"Làm sao tôi có thể không nghe thấy vậy? "
Không có câu trả lời.
Mẹ ơi sao bây giờ mẹ mới hiểu ?
Một số câu hỏi sẽ không bao giờ có câu trả lời mãi mãi .
Sau khi bố tôi xuất viện , ông trở nên trầm cảm .
Về phần năng lực của Hứa Trạch , một người như cậu ta không thể chống đỡ được nhà máy này
Khi bà đang bối rối , Hứa Kiều đã đưa Tống Phỉ về nhà.
Chị ta đề nghị họ và Hứa trạch sẽ cùng nhau quản lý công ty của bố tôi.
Mẹ tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chị ấy.
Trên khuôn mặt xinh đẹp đó có vài vết lốm đốm màu xanh tím nhạt .
Tựa hồ là sau khi bị thương, đang dần bình phục.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy ? "
Mẹ tôi kéo Hứa Kiều vào phòng , hỏi hai lần thì chị ấy mới bắt đầu khóc kể lại.
" Từ sau khi Hứa Đào qua đời , Tống Phỉ chưa bao giờ đối xử tốt với con cho lắm . Hơn nữa, bố lại nói muốn giao nhà máy cho Hứa Trạch nên anh ấy đã cãi nhau lớn với con. Nói yêu thương bố con thì có ích lợi gì.? Việc kinh doanh của gia đình cũng không dành cho con trai của con sau này."
"Con và anh ấy cãi nhau , anh ấy nói Hứa Đào cũng không tệ đến thế , nếu gia đình mình không tung tin đồn trước mặt anh ấy và nửa đêm con lẻn vào phòng anh ấy để dụ dỗ anh ấy. Anh ấy chắc chắn sẽ không chia tay Hứa Đào.”
“Anh ta còn đánh con và nói rằng con cố tình không nghe điện thoại khiến Hứa Đào phải ch.ết.”
" Mẹ ơi , sao anh ấy có thể làm vậy với con..."
Hứa Kiều lớn lên trong sự nuông chiều của gia đình từ nhỏ.
Họ thậm chí còn không muốn cô làm những công việc nặng nhọc.
Chưa từng chịu qua những đau đớn như vậy.
Chị ta nũng nịu, đôi mắt đăng chực khóc mà nhìn mẹ tôi.
Nước mắt đã bắt đầu tràn đầy mi .
Tôi hy vọng bà ấy có thể tự mình đưa ra quyết định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/luc-nay-toi-hoan-toan-that-vong-ve-gia-dinh-toi-da-chet/chuong-14-15.html.]
Nhưng mẹ tôi chỉ lạnh lùng nhìn chị ta : “ Hắn ta nói, có sai sao? ”
Hứa Kiều sững người và nhìn mẹ tôi với vẻ khó tin.
"Con hận Hứa Đào đến mức nào? Tại sao Hứa Đào không bao giờ chủ động liên lạc với con, mà ngày hôm đó lại chủ động gọi cho con, chắc chắn là rất khẩn cấp, thậm chí là đang gặp nguy hiểm ."
" Con cúp điện thoại thời điểm đó, trong lòng con đang suy nghĩ gì chắc con là người rõ nhất. "
Bà thờ ơ đi qua mặt Hứa Kiều và bước ra ngoài.
Tôi cố gắng hết sức dựa vào tường, linh hồn luôn phảng phất như vậy rất khó chịu nên tôi tìm cho mình một điểm tựa vào.
Hóa ra mẹ tôi cũng là người rất thông minh .
Bà rất nhạy bén khi đã nhìn ra những suy nghĩ nhỏ nhặt của Hứa Kiều .
Và có thể vạch trần những thủ đoạn .
Tiết lộ ý định xấu của chị ấy đối với tôi .
Nhưng tại sao tôi chưa bao giờ cảm nhận được nó một lần khi còn sống ?
Nhất định là đến khi tôi phải chết, tôi mới được biết về điều này.
Lúc ăn cơm tối, bọn họ lại xảy ra cãi vã.
Đơn giản là vì chủ sở hữu nhà máy kia sẽ thuộc về ai.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới điều đó.
Nhưng Hứa Trạch cùng Hứa Đào đương nhiên cảm thấy nó thuộc về riêng họ.
Họ bắt đầu cãi nhau và vạch trần những khuyết điểm của nhau.
Nhưng nói đến rồi nói đi, chủ đề vậy mà cũng không thoát khỏi tôi.
Hứa Trạch nói : "Lúc trước chị làm hư chiếc khăn lụa của mẹ, còn không phải là đổ lỗi cho chị Hứa Đào. Vậy chị có tư cách gì để nói tôi? "
Hứa Kiều nói : " Hứa Đào thời điểm học cấp ba vì cái gì mà lại bị bắt nạt? Không phải vì chính em kéo dây áo lót của em ấy và chạy trốn trên đường đến trường. Điều đó vừa kịp bị một vài tên côn đồ cùng lớp nhìn thấy sao ?”
" Hứa Đào vừa vào đại học , Chị liền yêu cầu người mẹ của mình đổi phòng ngủ của Đào Đào thành phòng dương cầm cho riêng mình. Chị là có thiên phú ư, học cái rắm đàn dương cầm, ngươi cho rằng người khác không biết tâm địa của ngươi như thế nào à.”
"Ngươi có gan buộc tội ta ! Thì ta cũng có gan nói, không phải chính ngươi thuyết phục mẹ yêu cầu Hứa Đào nộp đơn vào một trường đại học tầm thường gần nhà để có thể giúp việc nhà. Thậm chí còn không muốn giặt đồ lót của mình và ném nó cho Hứa Đào." !
Bảy mồm tám mỏ chõ vào.
Huyền não thật khó xem.
Sắc mặt mẹ tôi ngày càng tái nhợt.
bà chợt đứng dậy : " Đã đủ rồi ! "
" Hứa Đào đã c.h.ế.t , các ngươi còn không chịu buông tha cho con bé! "
Đây là một gia đình thối nát.
Giống như một bức hoa ám ảnh đang dần mở ra
Mẹ tôi chống đỡ trên mặt bàn, lồng n.g.ự.c phập phồng : “ Hứa Đào c.h.ế.t thảm đến nỗi hàng xóm và chủ nhà khi nghe tin cũng phải khóc , nhưng tất cả các ngươi không hề rơi một giọt nước mắt nào cho con bé ”.
" Bây giờ các ngươi chỉ vì muốn tranh giành tài sản mà lôi những điều tồi tệ đã làm với con bé khi còn sống——"
" Với con bé thế là quá đủ rồi ."
Bố tôi đột nhiên ngắt lời mẹ : “Ta rất thông cảm với nỗi đau mất con gái của bà , nhưng bà có đi quá xa không Triệu Tố? Ta tại bệnh viện đau đến cả đêm không ngủ, cũng không thấy bà đến chăm sóc ta, bà trở về cạnh di ảnh của con bé.”
"Ta luôn nó, Hứa Đào chính là điềm xấu, thật không may mắn khi con bé ấy lại c.h.ế.t vào một đại cát của chị gái mình. Thật là xui xẻo . Gia đình chúng ta hiện cũng đang gặp xui xẻo . Tất cả là do trò quỷ của con bé.
Bố tôi bình tĩnh lại , lạnh lùng nói : “Tôi đã nhờ vị đại sư giúp ta tìm hiểu . Ông ta nói chỉ cần tro cốt của Hứa Đào được chuyển ra khỏi mộ , làm một cái giếng , trấn áp tại tầng thứ mười tám Địa Ngục. Chết tiệt , con bé sẽ không bao giờ đến nhà chúng ta nữa."
" Chúng ta về sau sẽ thuật lợi thành công trong tương lai."
"Thật sự là, đã c.h.ế.t rồi cũng vậy mà xúi quẩy. "
Mẹ tôi không nói gì.
Bà như một đóa hoa héo rũ, mất đi toàn bộ sức sống trong nháy mắt.
Một lúc lâu sau , rốt cuộc thì bà cũng giương mắt lên.
Với một cái nhìn như d.a.o đâm.
Từng tấc một đảo qua trước mặt mấy người bọn họ.
Bố tôi tàn nhẫn và vô nhân tính, Hứa Kiều không nhất quán , còn Hứa Trạch thì ích kỷ và bốc đồng .
Cái nhà này nhìn bên ngoài có vẻ đang rất hòa thuận nhưng từ lâu nó đã giống như một mảnh gỗ mục nát, thối rữa.
Ngày xưa , khi tôi còn sống , bọn họ chẳng qua chỉ làm miễn cưỡng duy trì lấy hình tượng mà không thể hiện ra với người khác chứ thực tâm họ đối với ta ghét cay ghét đắng cùng hận ý.
Nhưng bây giờ , tôi cũng đã chết.
Họ lại lấy cái c.h.ế.t bi thảm của tôi làm nguyên nhân.
Người chồng và những đứa con thân yêu nhất của mẹ tôi cuối cùng đã lộ rõ bộ mặt thật đáng sợ cho bà biết.
Nhìn ba người với sắc mặt khác nhau trước mắt.
Ồ không , là bốn.
Còn có Tống Phỉ tựa hồ không có quan hệ gì với hắn.
Bà đột nhiên bình tĩnh lại.
Ngữ khí ôn nhu hơn tôi nghĩ: " Các ngươi nói cũng đúng . "
" Hứa Đào mới đúng là vì cái nhà này mà trở thành người xui xẻo nhất, các người không nên tranh cãi về con bé."
"Ngồi xuống và ăn đi ."