Lúc này tôi hoàn toàn thất vọng về gia đình. Tôi đã chết. - Chương 16 ( Hết )
Cập nhật lúc: 2024-10-30 14:18:04
Lượt xem: 100
Khi tôi nhìn vào họ , tôi thực sự không ngạc nhiên .
Qua nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn luôn là như vậy.
Chẳng qua là lúc này đây, mẹ tôi sau khi dọn dẹp bát đũa.
Bà nhốt mình trong phòng ngủ của tôi.
Bà ấy cầm tấm ảnh đã khuất của tôi và vuốt ve nó một cách nhẹ nhàng với những ngón tay đang run rẩy .
" Xin lỗi ."
" Ta xin lỗi , Đào Đào."
" Con đã phải chịu đựng rất nhiều trong những năm qua . Chúng ta nợ con rất nhiều."
“ Mẹ nợ con.”
“ Mẹ sẽ để mọi người đến xin lỗi và đền tội với con .”
Bà mở ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc .
Những ngày này , bà luôn bị ác mộng đánh thức nên đi đến bệnh viện mua thuốc ngủ .
Tôi nhìn Bà ấy nghiền nát cả một lọ thuốc
Ngày hôm sau Bà nấu một bàn ăn lớn , mỗi món đều có thuốc ngủ .
Sau khi ăn xong , bọn họ cảm thấy buồn ngủ và trở về phòng ngủ.
Và mẹ của tôi....
Bà mở cửa tất cả khóa cửa phòng của từng người, lấy tất cả điện thoại di động của họ và đập vỡ chúng rồi ném ra ngoài cửa sổ cùng với chìa khóa nhà .
Sau đó lại đóng tất cả các cửa sổ lại .
Bật công tắc ga nhà bếp đến công suất lớn nhất.
Sau khi làm xong tất cả những điều này , bà ngồi trên ghế sofa cầm di ảnh của tôi , lặng lẽ chờ đợi cái c.h.ế.t đến .
Tôi bay tới đối diện bà ấy và nhìn bà ấy.
Giống như ngày hôm đó ở ngoài cửa kính phòng thẩm vấn , mặt đối mặt với bà ấy .
Tôi nhìn hơi thở của bà ấy ngày càng gấp gáp , đồng tử dần giãn ra , đôi môi chuyển sang màu đỏ anh đào kỳ lạ .
Tôi nói : " Mẹ ơi , tạo sao phải đến mức như vậy?"
"Nếu muốn dùng cái c.h.ế.t để chuộc tội, liền nhất định sẽ được tha thứ sao? "
Sẽ không đâu.
Không đâu.
Tôi sẽ vĩnh viễn hận các người.
Sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho các người.
Tính màng của bà ngàn cân treo sợi tóc dần dần lịm đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/luc-nay-toi-hoan-toan-that-vong-ve-gia-dinh-toi-da-chet/chuong-16-het.html.]
Những mối liên hệ huyết thống cũng dần giảm đi.
Tôi hướng ra ngoài cửa , vừa tới cửa , sự trói buộc đã hoàn toàn biến mất không dấu vết.
Tôi nghe thấy giọng mẹ : “ Đào Đào! ”
Thận trọng từng li từng tí.
"Đào Đào , là con sao ? "
" Đừng đi vội , Đào Đào , mẹ muốn nhìn con một chút... ・・・"
Tôi đã không quay đầu lại .
Khi còn sống bà ấy chưa từng muốn gặp mặt tôi lần cuối.
Thì sau khi c.h.ế.t cũng đừng mong nhìn thấy.
Mẹ .
Linh hồn tôi dần tan vỡ thành từng hạt và tan biến trong gió .
Tôi dường như nhìn thấy bà tôi.
Bà vẫn mặc chiếc áo hoa mềm mại đó đến nắm lấy tay tôi.
Bà nói , bà đã theo tôi rất lâu, chứng kiến tất cả những gì tôi gặp phải, còn mong rằng chắc chắn tôi sẽ tìm được một gia đình tốt.
“Kiếp sau , gia đình Đào Đào của chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Đến lúc đó, bà ngoại vẫn là bà ngoại của con.”
Ở trước cửa vẫn sẽ trồng một cây thông và một cây đào..
.
.
.
.
Đêm đã khuya.
Ý thức của tôi vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan , nên tôi vẫn nhìn thấy và cảm nhận được phong cảnh tuyệt mỹ này..
Vô số vệt sáng xuyên qua bầu trời đêm, rải rác quanh các ngôi sao.
Thì ra tối nay có sao băng.
Người ta nói rằng ước nguyện với một ngôi sao băng sẽ trở thành hiện thực .
Như vậy kiếp sau.
Tôi muốn có bố mẹ yêu thương tôi .
Không cần phải giàu có.
Chỉ cần vào ngày sinh nhất có bánh để thổi.
Có thể cùng bố mẹ tới công viên giải trí , ở đó mua một quả bóng bay màu đỏ .
Như vậy là tốt rồi.
Đã rất tốt rồi.
( Hết )