LƯƠNG ĐỆ NÀNG ĐỘC HƯỞNG ÂN SỦNG - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-01 20:48:25
Lượt xem: 128
25.
Ta rất ít khi được gặp Hoàng thượng.
Tuy cha ta là Hổ Uy tướng quân, nhưng trước mắt ta vẫn chỉ là một lương đệ cỏn con. Sau này Thái tử làm Hoàng thượng, ta cũng chỉ là một phi tử.
Vì thế khi Hoàng thượng hòa ái nói với ta:
“Sau này Lý gia chúng ta dựa hết vào các con”, hai cái đùi của ta mềm oặt, suýt nữa thì ngất mé nó ra đất.
Thải tử đỡ lấy ta, mỉm cười trả lời Hoàng thượng: “Phụ hoàng, Minh Minh thân mình hư nhược, để nhi thần mang nàng xuống nghỉ ngơi trước ạ.”
Hoàng thượng giật mình nhận ra: “Nên thế, nên thế, mau dìu Từ lương đệ xuống đi.”
Thái tử đỡ ta sang một bên, ta sắp khóc đến nơi rồi, nhỏ giọng thì thầm với hắn:
“Thái tử, ta không ‘đội nón xanh’ cho ngài đâu.”
“Cái thai này do thái y chẩn sai đó.”
Nói ra thì cả ngày hôm nay ta chưa hề gặp Thái tử.
Không biết hắn nghe thấy tin ta mang thai thì có muốn xé xác ta không nữa.
“Ta biết.”
Thái tử thần sắc nhàn nhã uống chén trà, mặt không đổi sắc nói:
“Là ta dặn thái y nói nàng mang thai đấy.”
Gì cơ????
Thái tử nói thêm: “Nếu không hôm nay hoàng hậu nhất định sẽ bắt nàng nhốt vào đại lao.”
À, vậy sao?
“Vốn hôm nay sẽ có một hồi đại nạn, giờ nàng có thai, có lẽ cũng không làm được trò trống gì.”
Ta nói: “Trò gì?”
Thái tử thấp giọng khẽ đáp: “Sinh ra từ một gốc, sao nỡ đốt thiêu nhau…”
“Bổn cung cũng không muốn để hắn phạm sai lầm như thế, nếu lần này hắn biết thu liễm….”
Hóa ra là vì Cửu vương.
26.
Cửu vương trên yến tịch trông không có biểu hiện gì, còn cười ha ha nữa là.
Hôm qua Thái tử mang ta đi nghĩa trang, hắn nói thị vệ chêc oan ấy vốn do Cửu vương phái vào khu săn b.ắ.n để giếc hắn. Kết quả lại bị người của Thái tử xử lý trước.
Hắn còn nói Cửu vương vốn định lấy thị vệ đó ra làm cái cớ gây chuyện, không ngờ ta lại có thai.
Ta rầu rĩ nói: “Hôm đó cả đoạn đường chúng ta có thấy người nào đâu?”
Thái tử vẫn nói nhẹ nhàng như mây bay: “Đó là vì hắn đã bị thủ hạ của ta b.ắ.n chêc rồi.”
Hay lắm, thế mà ta vẫn tưởng hai ta chỉ đi loanh quanh năm canh giờ.
Hóa ra trong lúc ta không để ý, sau lưng đã gió mây vần vũ như vậy ư?
“Do nàng chẳng để ý thôi.” Thái tử nói: “Thật ra có một mũi tên suýt nữa b.ắ.n xuyên qua búi tóc của nàng đấy.”
“Nếu không có ta ở đằng sau chắn nó cho nàng, có lẽ nàng đã sợ chêc khiếp rồi.”
Thể nào ta đã nói sao hôm đó Thái tử cứ đi phía sau ta. Ta còn tưởng hắn là tên biến thái, muốn để ta đi trước phòng sói hổ cho hắn.
Hóa ra là vì cứu ta.
Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, ta hổ thẹn xin lỗi hắn: “Thái tử, ngài đúng là người tốt.”
“À, vậy sao?” Ngón tay hắn vuốt ve cái chén: “Ta không phải tên dê xồm khốn nạn sao?”
Ta cười khan: “Thái tử, ngài nhìn mặt ta đi.”
“Tối qua ta vừa nói câu ấy xong, quay lại đụng ngay vào cửa, đã nhận được báo ứng rồi.”
Hắn săm soi mặt ta: “Coi bộ cũng không nặng lắm ha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/luong-de-nang-doc-huong-an-sung/chuong-5.html.]
Ta: “....”
27.
Bởi vì ta mang hai nên đãi ngộ cũng được đề cao, ngay cả đồ ăn cũng thêm hẳn mấy món.
Hoàng hậu dặn Thái tử phi: “Từ lương đệ bây giờ có thai, cần phải coi trọng.”
“Con là chính thê, phải chăm sóc nàng ấy cho tốt.”
Nói thật ra, ta cũng sợ Thái tử phi đánh ta.
Dù sao, ừ thì, ba năm ta vào phủ, cũng là ba năm được ăn cơm chó của Thái tử và Thái tử phi. Thái tử và Thái tử phi âní ba năm rồi mà chưa có con. Bây giờ ta lại có cái “thai” từ trên trời rơi xuống, nàng ấy không muốn đánh ta cũng khó.
Huống chi Thái tử còn nói lúc trước ta chọc nàng ấy sinh bệnh.
Nhưng Thái tử phi không hổ là Thái tử phi, lòng dạ rộng rãi không hề để bụng chuyện đó chút nào, cười dịu dàng sai người chuẩn bị đồ bổ cho ta, còn cầm tới một đôi ngọc như ý.
“Người có thai phải giữ gìn sức khỏe.” Nàng sai người bưng thuốc an thai lên cho ta: “Uống thuốc an thai sẽ thấy khỏe hơn đó.”
Ta nhỏ giọng hỏi nàng: “Giả như ta không có thai , uống thuốc này vào có làm sao không?”
Nàng cũng nhỏ giọng trả lời: “Sẽ chếc.”
Gì cơ?! Ta bị dọa suýt chút nữa lật đổ cả bát thuốc, nàng ấy bật cười hô hố, bảo: “Lừa cô thôi! Ha ha ha ha, cô dễ bị lừa thật đấy, thảo nào con ch.ó Lý Vân Chu lại thích cô.”
Ta cười khan: “Thường thôi, thường thôi.”
Thái tử chó má đó đâu có thích ta, nhưng nom Thái tử phi hôm nay dường như hơi khác với ngày thường.
Bình thường nàng ôn nhu hiền thục. Chưa bao giờ thấy phong cách hào khí như thếnày.
Lẽ nào bị kích thích quá độ?
Vừa nghĩ tới đó, lòng ta áy náy vô cùng, nhìn Thái tử phi mấy lần, muốn nói lại thôi, Thái tử phi lại rất hài lòng mà nói với ta: “Cuối cùng Vân Chu cũng tóm được cô rồi, ta còn tưởng hắn phải kéo thêm năm nữa, giờ có cả con luôn rồi, rất tốt, rất tốt.”
Xong rồi, xong rồi.
Đúng là bị kích thích thật rồi.
Thái tử phi vừa cười vừa nắm tay ta, còn ta vừa khóc vừa nắm tay nàng. Chúng ta vừa khóc vừa cười, mãi đến khi ngoài cửa có tiếng nói:
“Hai người đang làm gì thế?”
28.
Cửu vương trông vẫn nhẹ nhàng thanh thoát như xuân:
“Xem ra tình cảm của Thái tử phi và lương đệ đúng là rất tốt.”
“Vẫn là Lục ca có phúc, nội trạch yên bình.”
Sắc mặt của Thái tử lại xanh như tàu lá, hắn nói với Thái tử phi: “Nàng đang làm gì thế?”
Thái tử phi cười hề hề, buông ta ra rồi xòe hai tay, nói: “Có làm gì đâu, ngài xem, ta chỉ vừa nắm tay Minh Minh thôi mà.”
“Ngài không để bụng cả cái này đó chứ?”
Không biết tại sao Thái tử vẫn không hài lòng, hắn hừ một tiếng.
Thái tử phi thì thầm với ta: “Cô thấy rồi chứ, hắn nhỏ mọn thế đấy.”
Ta gật đầu, thật vậy, không ngờ Thái tử lại nhỏ mọn thế, Thái tử phi chỉ nắm tay ta thôi mà hắn còn ghen với ta, đúng là nhỏ mọn.
Để tránh lát nữa hắn trả thù, ta vội vàng đổi chủ đề: “Cửu vương, ha ha ha ha ha, nãy ngài vừa nói gì mà nội trạch yên bình, thế ngài tính khi nào thành thân? Cũng phải cưới mấy người chứ nhỉ?”
Ta vừa nói xong, liền cảm giác Xuân Nương bên cạnh cứng đờ cả người.
Cửu vương cười tủm tỉm nói: “Bổn vương….sớm có người trong lòng, muốn cưới nàng làm vợ.”
Sau đó, mắt hắn đong đưa, ánh mắt rơi trên người ta.
Rồi lại cười cười, tiếp đó mới nói:
“Nhưng mà, nếu có một mĩ nhân kiều diễm như lương đệ đây làm chính thê.”
“Cả đời chỉ có một người, cũng không phải không thể chấp nhận.”