LƯƠNG ĐỆ NÀNG ĐỘC HƯỞNG ÂN SỦNG - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-01 20:49:03
Lượt xem: 113
31.
Ta không biết cổ có bị chuột rút không, những ta đoán đầu óc Thái tử chắc chắn có vấn đề.
Hắn vừa nói cổ ta bị chuột rút, ta liền vui vẻ cho hắn một cái tát. Sau đó hắn né ra sau, tát không trúng.
Kết quả vì động tác né quá mạnh, thuyền lật.
Cả hai chúng ta đều rơi xuống nước.
Thái tử ghì chặt vai ta, làm ta sợ hãi hét lên the thé : "Ca ca, có chuyện thì từ từ nói, ta không cố ý đẩy ngài xuống, ngài không cần phải giếc người diệt khẩu đâu!"
Hắn "suỵt" một tiếng: "Đừng lên tiếng."
"Nàng nhìn ở kia có người phải không?"
32.
Có người thật.
Một nam một nữ.
Nam nữ đang làm chuyện ấy.
Họ nằm trong rừng cây, gắn bó như keo như sơn, coi như xung quanh không có ai mà điên loan đảo phượng.
Không ngờ đêm nay ta và thái tử không làm chuyện ấy, lại phải nấp trong hồ nhìn người khác làm chuyện ấy.
Nghĩ tới đó, hai hàng nước mắt của ta cứ thế chảy ra.
Lẽ thực sự do ta không đủ sức quyến rũ?
Ta không đủ sức quyến rũ, nhưng hai vị bằng hữu trong rừng kia lại quyến rũ phi phàm, ta và Thái tử rơi xuống nước tùm tùm như thế mà họ vẫn còn thở hổn hển, giao chiến quên trời đất, "Ca ca, đừng, đừng mà..."
Một bàn tay bịt kín mắt ta.
"Không được nhìn."
33.
Kẻ vụng trộm kia, ta có biết.
Chính là tài nữ ngày xưa Xuân Nương mời đến dạy ta đọc sách, sau này trở thành Thái tử thừa huy.
Nhớ lại hồi đó, nàng dạy ta với vẻ mặt nghiêm nghị: “Lương đệ, nữ mộ trinh khiết, nam hiệu tài lương.”
“Nữ tử dù có tài hay không, điều quan trọng nhất vẫn là đức hạnh.”
Thế mà bây giờ nàng ta lại...
Nghĩ tới đây, ta không khỏi cảm thấy áy náy với Thái tử: "Xin lỗi Thái tử, ta không cố ý."
Thái tử: “?”
Thái tử: "Người là do nàng gọi đến để vụng trộm sao?"
Ta ngập ngừng, cuối cùng cũng kìm được thôi thúc giơ tay đánh hắn.
Thái tử toàn thân ướt đẫm, dáng người hiện rõ mồn một dưới ánh trăng.
Vai rộng eo thon, chân dài tay rắn chắc.
Nhìn nhìn một hồi, ta liền nuốt nước bọt.
Thái tử nói: "Nàng nuốt phải bùn đấy à?"
34.
Dù sao động phòng nhất khắc đáng giá ngàn vàng, với tôn chỉ không giựt tiền là mỹ đức của con người.
Hai chúng ta bắt đầu đi trở về.
Thật sự, bạn nói xem, ta quay về cũng là hợp lẽ, dù sao thì chuyện này, ầy, cũng chẳng liên quan gì đến ta.
Nhưng Thái tử cũng quay về theo ta, ta thật chẳng hiểu nổi.
Không chỉ quay về, mà vừa đi hắn vừa cảnh cáo ta: “Những gì vừa nhìn thấy phải quên hết đi, không được giữ trong đầu.”
Ta nhìn hắn cười gượng: “Đại ca, chuyện đó có gì đẹp đẽ đâu? Ngài tưởng ta muốn nhớ lắm sao?”
Hắn hỏi ta: "Đẹp không?"
Không đẹp.
Hắn lại tiến gần thêm một bước: "Vậy thế này, có đẹp không?"
Ánh trăng chiếu lên mặt hắn, ta thấy hàng mi của hắn phủ bóng dài trên khuôn mặt.
Ta cảm giác được hơi thở của hắn khẽ phả lên mặt ta.
Thật thơm.
Môi hắn quả nhiên vừa ngọt vừa mềm, đúng như trong tưởng tượng của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/luong-de-nang-doc-huong-an-sung/chuong-7.html.]
Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi ta, tiếp đó đầu lưỡi cũng luồn vào trong.
Ánh trăng như đang lay động.
Hắn hôn ta rất lâu, lâu đến mức ta cảm thấy sắp không thở nổi, ánh trăng trước mắt cũng trở nên mờ ảo... Rồi hắn buông ta ra, nghiêm túc hỏi một câu làm lòng ta đau như cắt:
“Miệng nàng có vị gì vậy?”
Ta thành thật trả lời: “Vừa rồi ta quả có nuốt một miếng bùn, ngon không?”
35.
Khi tỉnh dậy lần nữa, ta cảm thấy đau nhức khắp mình mẩy.
Đêm qua, sau khi ta nói câu đó, Thái tử đã ra tay với ta. — Xin lỗi nhé, là ra tay theo đúng nghĩa đen đó.
Hắn dùng tay trái véo má phải của ta, tay phải véo má trái, kéo căng khuôn mặt ta ra như nặn đất sét, vừa kéo vừa nói: “Ngon không? Hả??”
“Ta sai rồi, đại ca.”
Sau đó, chúng ta vừa đi vừa oánh lộn, khi về đến nơi, chúng ta liền thay đồ rửa mặt, rửa một hồi, hắn liền đẩy ta lên giường.
Ta chỉ nhớ ánh trăng mờ ảo, sương mù lãng đãng.
Đôi môi hắn kề bên môi ta, hỏi ta: “Có sợ không?”
Ta đáp, không sợ.
Thực ra ta muốn đùa dai, như kiểu "không sợ đại gia ngươi" ấy.
Nhưng chưa kịp nói hết, ta đã cảm thấy ở dưới đau nhói.
Ta vừa khóc vừa nói: “Sợ rồi, sợ rồi.”
Nhưng đã muộn.
Hắn liên tục nhấp nhô trên người ta, hơi thở dồn dập, giày vò ta đến tận đêm khuya, đến nửa đêm ta lại bị hắn thức dậy.
Đêm dài tĩnh mịch xuân tình nồng.
Lòng rối bời, xương cốt tiêu tan.
Hắn thì thầm bên tai ta:
“Hôm nay mới biết.”
“Thế nào gọi là liều ch-ết triền miên.”
36.
Sáng hôm sau, ta bị đánh thức bởi giọng nói đã lâu không nghe của Xuân Nương:
“Lương đệ, Lương đệ, mau dậy đi!”
“Hoàng hậu nương nương đến thăm người đó!”
Một lần là Hoàng hậu nương nương.
Hai lần vẫn là Hoàng hậu nương nương.
Nước mắt ta không vô thức rơi xuống, chẳng lẽ, kiếp trước ta có thù với Hoàng hậu nương nương hở? Nếu không thì sao kiếp này hết lần này đến lần khác bà ấy lại đến quấy rầy giấc ngủ của ta.
Xuân Nương lâu ngày không gặp bỗng nhiệt tình hẳn lên khiến ta hơi ngạc nhiên, còn Hoàng hậu nương nương lâu ngày không gặp chỉ làm hai mắt ta tối dầm, dù gì tối qua, ta cũng mệt thực sự.
Hoàng hậu nương nương nom có vẻ lo lắng: "Con của ta, con không sao chứ?"
“Hôm nay hoàng nhi đột nhiên nói con thấy không khỏe, nên không đi gia miếu cầu phúc nữa. Làm bản cung lo lắng không thôi, có nghiêm trọng không? Có cần gọi thái y đến khám không?”
“Chắc chắn là do hạ nhân hầu hạ không chu đáo! Con nói với mẫu hậu, mẫu hậu sẽ phạt họ thay con!”
Tai mắt của Hoàng hậu nương nương truyền tin cũng chậm thật, nếu hôm qua bà ấy nghe ngóng được, thì có lẽ tối qua ta cũng không phải chịu trận như vậy.
Vừa ngồi dậy, ta đã cảm thấy dưới thân đau nhói.
Đau đến mức ta phải nhăn mặt, chỉ có thể nhìn Hoàng hậu nương nương cười nói:
“Không liên quan đến người khác, nhi thần, nhi thần chẳng là có chút không khỏe, nên...”
Không liên quan đến người khác, chỉ là tối qua bị con trai người dùng gậy đánh mấy hồi cho nên không dậy nổi thôi.
“Nên…xin mẫu hậu chớ trách phạt hạ nhân…”
Chớ trách phạt hạ nhân, phạt con trai người là đủ rồi.
Tốt nhất là cho hắn hai cái tát, sau đó cũng cho hắn ăn ba tháng chân giò, không được phép ăn tí rau nào luôn.
“Có chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải nói.” Hoàng hậu ân cần nắm tay ta: “Con nhìn con xem, môi trắng bệch ra kìa, còn khách khí với mẫu hậu.”
Nói một lúc, bà ấy liền vén chăn của ta lên.
Sau đó, cung điện của ta bị một tiếng thét chói lói xốc nóc.
“Ối trời ơi! Chuyện này là sao!”
“Sao trên giường lại có m-á-u!”