Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lưỡng Thế Hoan - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-03-20 10:36:08
Lượt xem: 4,456

Hoa Dương muốn kết hôn...muốn gả cho Tạ Thanh Dương, tin tức này đã truyền khắp kinh thành rồi.

 

Hoàng thượng vui mừng khôn xiết, nhanh chóng ấn định ngày thành hôn cho bọn họ.

 

Lấy công chúa, nào đâu phải chuyện đơn giản như vậy, một đời một kiếp sẽ vô duyên với con đường làm quan.

 

Tạ Thanh Dương ,một người giống như trăng thanh gió mát, cứ như vậy bị ta hủy hoại, ta vô cùng phiền muộn.

 

Chỉ là công chúa miệng vàng lời ngọc, hoàng đế đã hạ chiếu chỉ ban hôn, chuyện này tuyệt đối không có khả năng thay đổi.

 

Lòng ta tâm tư phiền muộn, ở trong thư phòng vẽ người nhỏ, vừa ngẩng đầu đã thấy Hoa Dương đi vào, ta lập tức muốn tiêu hủy bức vẽ này.

 

Ai mà ngờ rằng Hoa Dương tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng lấy đi bức vẽ.

 

Nàng cầm bức vẽ kia lên, nhìn một hồi lâu.

 

Hoa Dương ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt sắc bén trước sau như một vậy mà lại có mấy phần nhu hòa.

 

Sắc mặt của ta đỏ bừng lên, một câu cũng không nói nổi.

 

Bởi vì hai người nhỏ ở trong bức vẽ kia một người là ta, một người là Hoa Dương.

 

Hai bọn ta nắm tay nhau thân thiết, còn mặc xiêm y màu đỏ.

Ta cũng không biết gần đây rốt cuộc là làm sao nữa, phủ công chúa đang náo nhiệt chuẩn bị hôn sự của Hoa Dương.

 

Nương gửi thư cho ta, bà nói rằng đây chính là thời cơ tốt để bỏ trốn.

 

Sau khi công chúa thành hôn, ta sẽ tìm một cái cớ cùng họ trở về quê nhà, để tránh thảm họa của 3 năm sau.

 

Những hạ nhân ở trong phủ đều vô cùng vui mừng, bàn luận về việc sau này sẽ có phò mã, Hoa Dương và Tạ Thanh Dương nhất định sẽ vô cùng hòa hợp.

 

Đúng vậy, khi Hoa Dương đã có phò mã, ta liền trở thành một người ngoài, một người dư thừa.

 

Ta không thể ngày ngày đều ngủ cạnh nàng, nàng cũng không thế mãi chơi đùa cùng với ta….

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Ta rời xa nhà từ năm 8 tuổi để đến bên cạnh Hoa Dương, nàng ấy đối với ta mà nói, không những là bạn mà thậm chí còn càng giống người thân hơn.

 

Ta bị cảm lạnh không chịu uống thuốc, Hoa Dương đã lừa ta, tự mình uống trước thuốc đắng.

 

Khi ta bị oan ức, Hoa Dương còn tức giận hơn cả ta.

 

Ta chỉ là nói một câu nhớ ao sen ở quê nhà, nàng liền phái người đào một cái hồ ở trong vườn để trồng hoa sen.

 

Ta không thích bị trói buộc ở trong phòng, nàng ấy liền đưa ta đi du ngoạn khắp nơi.

Đã mười năm rồi, ta vẫn cho rằng rời khỏi Hoa Dương ta sẽ rất vui vẻ, nhưng không ngờ rằng bản thân lại cảm thấy khó chịu như thế này.

 

"Đang êm đẹp sao mắt lại đỏ vậy."

 

Hoa Dương ngồi xuống, nắm lấy tay ta, dẫn ta đi qua.

 

Ta đi theo bước chân nàng, bật khóc nức nở.

 

Hoa Dương giơ tay lau nước mắt cho ta, thấp giọng nói:

 

“Nếu ngươi không thích, bổn cung sẽ không gả nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/luong-the-hoan/chuong-3.html.]

 

Ta lập tức lắc đầu, hoàng thượng dù có nuông chiều Hoa Dương hơn đi nữa, thì cũng không thể để nàng ấy tùy ý như vậy.

 

Tạ gia là thế gia quý tộc, nếu Hoa Dương hủy hôn vào thời khắc mấu chốt như thế này, thì mặt mũi của Tạ gia sẽ để vào đâu cơ chứ?

 

"Gả cũng không được, không gả cũng không được, ngươi nói xem phải làm sao đây?"

 

Hoa Dương tựa người vào ghế, chống cằm nhàn rỗi chăm chú nhìn ta, nàng khẽ cười một tiếng:

 

"A Nguyên, ngươi luyến tiếc bổn cung như vậy sao?"

 

Ta đối mặt với ánh mắt trêu trọc của nàng, thản nhiên kéo ống tay áo của nàng lên lau mặt, cố ý nói:

 

“Nam nhân trên thế gian đa số đều bạc tình, hẹp hòi, tam thê tứ thiếp, không đáng tin cậy. Tạ Thanh Dương mặc dù giữ mình trong sạch, nhưng mà hắn vốn không hề thích người, hiện tại hắn bởi vì quyền thế của người mà không thể không cưới người, thời gian lâu dần, nói không chừng sẽ là oán trách”

 

Ta e rằng Hoa Dương cao cao tại thượng mỹ lệ lóa mắt, trong hôn nhân sẽ mài mòn đi hào quang của nàng ấy, đau khổ cả một đời.

 

Bao năm nay, ta mặc trang phục nam nhân đi khắp kinh thành, thấy rất nhiều cảnh phong nguyệt.

 

Đau khổ cầu xin được cưới người trong lòng, có điều chỉ mấy năm sau lại biến thành hạt cơm gây chướng mắt.

 

Miệng thì luôn nói cái gì mà đồng cam cộng khổ, nhưng kiếm được tiền xong liền trở mặt vất bỏ thê tử của mình như cặn bã.

 

Nam nhân, chẳng có gì là tốt cả.

 

“Nếu ta là nam nhân thì tốt rồi.”

 

Ta nắm lấy ống tay áo của Hoa Dương, buồn bã nhìn nàng nói:

 

“Ta thích người như vậy, nếu như cưới người về, nhất định sẽ ngày ngày dỗ dành người, nuông chiều người, không cho phép người phải chịu chút ủy khuất nào."

 

Hoa Dương đối diện với ánh mắt của ta, chậm rãi ngồi thẳng người lại, nàng nhìn ta chằm chằm rồi hỏi từng câu từng chữ:

 

“”A Nguyên, ngươi có biết bản thân đang nói gì không?"

 

"Nếu như ta là nam nhân, ta sẽ cưới người"

 

Ta nói ra lời thề son sắc:

 

 "đem người nắm trong bàn tay, sau đó để vào trong lòng, một đười một kiếp yêu người, tuyệt đối sẽ không hai lòng."

 

Haizaa, vấn đề là ta không phải nam nhân.

 

Thôi bỏ đi, Ta thay Hoa Dương  trông chừng Tạ Thanh Dương vậy.

 

Hoa Dương tốt như thế này, nói không chừng sau khi kết hôn, Tạ Thanh Dương sẽ yêu nàng ấy thì sao.

 

Nghĩ như thế này thì trong lòng ta cũng thoải mái hơn chút.

 

Ta vẫn còn thất thần, nghĩ rằng từ nay về sau làm sao để giúp Hoa Dương, thì đột nhiệt bị Hoa Dương nắm lấy cổ tay, kéo mạnh vào trong lòng.

 

" Làm sao thế.............. đừng.......".

 

Ta mở to hai mắt, tim đập như sét đánh, m.á.u khắp người như thể đều dồn hết lên mặt rồi.

 

Một đôi tay che đi đôi mắt của ta, ta chỉ nghe được hơi thở mát lạnh của Hoa Dương.

Loading...